Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1685 - Chương 1685: Tiên Thiên Mà Sinh (2)

Thánh Khư Chương 1685: Tiên thiên mà sinh (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Sau đó, Sở Phong liền suy xét nên mang đặc sản vùng miền gì quay trở về, cũng không thể đựng một hồ lô đầy thi thể của thần mang về a, chẳng lẽ khi gặp người quen liền tặng một bộ thi thể?

Đoán chừng sẽ bị đánh chết!

“Kệ đi, cũng chẳng có thứ gì tốt, các ngươi không nên hy vọng vào quà cáp nữa, đến lúc đó liền tặng các ngươi dị thuật thần cấp.”

Nhưng mà như vậy thì hắn vẫn có chút không can tâm, Sở Phong tìm kiếm lần nữa, cuối cùng liền tập trung vào thứ nguy hiểm nhất – sương xám quỷ dị.

Loại vật chất này ngay cả thần minh đều khiếp sợ, tuổi già bị chúng giày vò đến chết đi sống lại, thê thảm không gì sánh được. Mà thứ này không chỉ đơn giản là có liên quan đến thần quỷ, còn có thêm cả vận rủi và suy bại.

Chẳng qua Sở Phong cũng có chút lo lắng, chơi với lửa có ngày chết cháy a, hắn sợ rằng sẽ dẫn đến tai ách.

“Mặc kệ đi, Thanh Bì hồ lô thần vật tiên thiên, đoán chừng có thể mang đi một chút, cứ mang ra ngoài trước rồi tính sau. Ngộ nhỡ gặp phải kẻ nào không có mắt liền trực tiếp thưởng cho kẻ đó một cái hồ lô!”

Tiếp theo, tim Sở Phong đều gấp đến độ sắp nhảy khỏi lồng ngực, cẩn thận từng li từng tí thôi động Thanh Bì hồ lô hấp thu vật chất màu xám kia.

Hắn cũng không phải người có sở thích thu gom, nhưng mà không thể không nói, khí cụ có thể hấp thu các loại vật chất cực kỳ nguy hiểm quả thực rất dễ gây nghiện, sau khi hắn thôi động Thanh Bì hồ lô liền không ngừng lại được.

Có thể nhìn thấy rất nhiều sương mù màu xám ở tứ phía đều dâng lên, sau đó nhanh chóng chui vào trong miệng hồ lô, dần dần, nơi này gió nổi mây vần, trở thành một khu vực màu xám mù mịt.

Cảnh kinh người này khiến Sở Phong không thể không co giò lên chạy, chờ đến khi sương xám lặng xuống mới tiếp tục thu thập.

Mãi đến khi mấy trăm bộ thần thi không còn tản ra nổi một tia sương xám nào nữa thì Sở Phong mới đậy nắp Thanh Bì hồ lô lại, trực tiếp phong bế bí bảo tiên thiên này.

“Về nhà!”

Sở Phong nhanh như chớp đã chạy về đường cũ, năm nghìn dặm đối với hắn không tính là gì cả. Năm đó khi còn chưa biết phi hành thì hắn đều dựa vào hai chân để phi nước đại đó thôi, càng không nói đến hiện tại.

Chẳng qua khi nhìn thấy cánh cửa ánh sáng kia, Sở Phong liền băn khoăn không thôi. Hắn tự mình quay về chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu, thế nhưng mang theo Thanh Bì hồ lô này thì ai biết sẽ xảy ra cái gì hay không? Dù sao thì trên vỏ của nó cũng có vết rạn.

Ngộ nhỡ hồ lô này nổ tung thì hắn chắc chắn sẽ xong đời.

“Trước tiên cứ thử một cái đã.”

Vụt một tiếng, Sở Phong đã đi qua cánh cửa ánh sáng, sau đó rất nhanh đã nhìn thấy cối xay, hắn trực tiếp ném Thanh Bì hồ lô vào trước.

“Ây, không có vỡ!”

Sở Phong không dám trì hoãn, ngay lập tức liền vọt vào trong. Sau đó toàn thân hắn liền phát sáng, đó chính là ánh sáng hoa văn của lá bùa, hắn tìm đến Thanh Bì hồ lô, nhanh chóng dùng ánh sáng lá bùa che chở cho nó.

Răng rắc!

Sở Phong cảm thấy thần hồn đau nhức kịch liệt, suy cho cùng thì vẫn phải trải nghiệm lại loại đau đớn như ngũ mã phanh thây kia lần nữa, hồn quang bị xé rách giống như lúc tiến vào, hắn đang bị tan rã.

Còn may là có ánh sáng lá bùa che trở, hắn chết không được. Không thể không nói, công dụng của lá bùa thần bí lấy ra từ trong cấm địa quả thực quá kinh người, ánh sáng mà nó tràn ra không những có thể bảo vệ hồn quang của hắn, mà còn có khả năng tổ hợp lại.

Theo một loại ý nghĩa nào đó mà nói thì lá bùa màu đen của tiểu đạo sĩ mang ra từ cấm địa đệ nhất còn lợi hại hơn thần minh, bởi vì đã có rất nhiều thần đều bỏ mạng ở nơi này.

“Nguy rồi!” Sắc mặt Sở Phong liền xám ngắt, vết rạn trên Thanh Bì hồ lô lại nhiều thêm một chút, ngày càng lan rộng. Bị cối xay đá nghiền ép như thế khiến nó có chút không chịu nổi.

“Mày vạn lần đừng có nổ a!” Sở Phong hoảng sợ, tư thế sẵn sàng chuẩn bị ném nó đi bất cứ lúc nào. Nếu như thứ này nổ ngay bên cạnh thì quả thực chính là chết không chỗ chôn!

Một khi bị vật chất màu xám kia bao phủ liền không còn cách nào tiêu diệt, ngay cả thần cũng không chịu nổi chứ đừng nói là Sở Phong hắn.

Một thường hữu kinh vô hiểm, Sở Phong an toàn thoát khỏi cối xay đá, lao ra khỏi nơi này, hồn quang của hắn không biết bị nghiền nát không biết bao nhiêu lần nhưng sau cùng vẫn được trùng tu lại.

Chẳng qua thì vết rạn chằng chịt trên Thanh Bì hồ lô khiến Sở Phong trông mà phát sợ, nhưng chung quy vẫn không có bị tổn hại hoàn toàn.

“Chẳng lẽ thực sự đã trôi qua tám trăm năm?” Trong lòng Sở Phong run lên, không ngoài dự liệu, bên ngoài đã không còn hình dáng của mấy người tỷ đệ Ánh Trích Tiên, Tần Lạc Âm, Âu Dương Phong và tiểu loli tóc bạc nữa.

Không cần nghĩ nữa, trải qua thời gian lâu như vậy thì bọn họ đợi không nổi cũng là lẽ thường.

Sở Phong mở ra Hỏa Nhãn Kim Tinh mà quan sát phụ cận. Trong nháy mắt, hai mắt liên nhìn chằm chằm về nơi nào đó, chính là vùng đất mà bọn họ nghỉ chân lúc đầu.

Sở Phong nhanh chóng bay qua, chỉ thấy trên mặt đất còn có mấy dòng chữ được cẩn thận khắc lại, chính là lời nhắn của những người kia.

“Sở Phong, tại sao ngươi không trở lại?” Đây là lời nhắn của Âu Dương Phong, có vẻ như vô cùng lo lắng, chữ viết hơi ẩu tả.

“Đã ba tháng rồi, cha, người còn có thể trở về chứ?”

“Người vẫn chưa nói cho con biết chí bảo gia truyền của chúng ta ở chỗ nào đâu, tại sao không sớm lập di chúc chứ?”

Sở Phong nhìn đến đây, muốn đánh chết tiểu đạo sĩ, thật là một đứa con bất hiếu.

Sau đó, hắn lại lời nhắn của Ánh Trích Tiên, chữ viết đẹp đẽ, không nhiều câu chữ lắm nhưng tương đối có linh khí, làm cho lòng người đọc thư giãn, một dòng chữ cuối cùng là mong Sở Phong mạnh khỏe.

Lời nhắn của Ánh Hiểu Hiểu thì lại thuần túy là kiểu “la hét”, từ đầu đến cuối đều là “kêu gào”, ví dụ như: A, tỷ phu, ngươi không được chết, tỷ phu, ngươi mau chóng sống lại đi, tỷ phu, tỷ của ta phải ở góa sao...

Sở Phong nhìn lại muốn đánh người, hắn còn còn nữa, tiểu loli tóc trắng này đang yên kêu gào làm gì, còn nói tỷ của cô nhóc như không có cảm giác khó chịu gì khi ly biệt nữa, ít nhất trong lời nhắn của Ánh Trích Tiên không hề thể hiện ra ngoài.

“Sở Phong, ngươi cứ ngủ yên đi, lên đường bình an, ta sẽ chăm sóc tốt cho tỷ của ta!” Đây là lời nhắn lại của Ánh Vô Địch.

Sở Phong đau gan, thật sự muốn tóm lấy y mà đánh cho một trận, mong muốn hắn chết đi ủa cậu em vợ này vẫn không nguôi, tâm tư yêu tỷ tỷ cũng không hề dập tắt, quả là cần phải trấn áp!

Những dòng tiếp theo làm cho Sở Phong có chút chấn động, đều do một mình tiểu đạo sĩ để lại.

“Cha, đã mười năm rồi, người vẫn không trở lại!”

“Cha, xem ra người đã xảy ra chuyện bất trắc, đã qua một trăm năm, không thấy người trở lại, hy vọng người ngủ yên ở mảnh đất này. Con đã khuyên nương rồi, mối tình này cần trở thành hồi ức, không nên để mình chịu khổ, gả cho người khác đi thôi.”

Bình Luận (0)
Comment