Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1686 - Chương 1686: Thế Gian Vắng Lặng, Bãi Bể Nương Dâu (1)

Thánh Khư Chương 1686: Thế gian vắng lặng, bãi bể nương dâu (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Khi đọc được nửa đoạn đầu, trong lòng Sở Phong run lên, đã qua một trăm năm? Không biết bọn họ đã trải qua những gì ở thế giới này. Sau đó, khi đọc nửa đoạn sau, sắc mặt hắn hơi đen lại, muốn tóm lấy tiểu đạo sĩ mà hành hung, dám khuyên nương Tần Lạc Âm của gã sớm xuất giá?!

Đồng thời, hắn bắt đầu lung lay niềm tin, thảo nào chư thần cuối cùng cũng tin tưởng quan niệm về số mệnh, có lẽ thật sự có căn cứ nhất định, nếu không tại sao hắn mới đặt lại tên mới Tiểu Lục Đạo Thời Quang Thuật, bên này lại có hô ứng nào đó, cũng đúng... mối tình này cần trở thành hồi ức.

Phần sau có chú thích của tiểu đạo sĩ, nói cho Sở Phong, từ sau khi Sở Phong biến mất, ở cối xay đá này xảy ra biến hóa dị thường, từng có ánh sáng ngút trời.

“Ngoại trừ con ra, những người khác đều không thể đến gần nơi này nữa, con đoán chuyện này có liên quan đến lá bùa, dù sao con cũng từng tiếp xúc, trong cơ thể có năng lượng thần bí của nó.”

Đây là lời để lại của tiểu đạo sĩ.

“Nguy rồi, cha, chúng ta không trở về được, không có cách nào để đi qua vòng xoáy trên bầu trời, quay lại Đại Mộng Tịnh Thổ, chúng ta bị giữ lại thế giới này rồi, vòng xoáy đã biến mất!”

“Vạc Yêu Tổ bị người ta đánh vỡ, một con đường khác cũng chặt đứt!” Dựa theo lời giải thích của tiểu đạo sĩ, người của núi Bất Diệt đã từng đi đến thế giới này, nắm giữ con đường thứ hai ở trong tay, thế nhưng cuối cùng con đường kia cũng bị chặt đứt, thần thánh cường thế xuất xứ từ thế giới này đã ra tay!

Sau đó, Sở Phong trông thấy, trên mỗi một tảng đá đều là lời nhắn, đều do một mình tiểu đạo sĩ khắc lên, theo như lời của gã, những người khác không còn biện pháp nào để đến gần nơi này.

“Cha, chúng ta ở lại thế giới này 150 năm rồi, vượt quá xa kỳ hạn 100 năm, mọi người đều muốn rời đi nhưng mà lại không tìm được lối ra.”

“Cha, Âu Dương Phong bảo con nói cho người biết, nó sẽ chăm sóc tốt cho thê tử của người, người đừng lo lắng.”

Sau khi Sở Phong đọc đến đây, tức giận đến sùi bọt mép, suýt nữa nhảy dựng lên, tên Âu Dương Phong khốn nạn này đang nói lời vô liêm sỉ gì đây.

Sau đó, hắn trông thấy lời giải thích của tiểu đạo sĩ: Văn phong của Âu Dương Phong quá kém, thật ra nó chỉ muốn nói là sẽ chăm sóc tốt cho thê tử và người thân của cha, người không cần suy nghĩ nhiều.

Vậy ngươi còn khắc lên làm gì? Sở Phong muốn đánh Âu Dương Phong, đồng thời hắn cũng muốn đánh đứa con trai này.

“Cha, con muốn khóc, chúng ta thực sự không quay về được, 200 năm rồi, không tìm thấy bất cứ lối ra nào, mà sợi tóc của nương cũng đã không còn sáng bóng, tóc bạc dần mọc lên, tuổi thọ của người trên thế giới này cực kỳ thấp, sinh mệnh ngắn đến mức làm người khác phẫn nộ!”

Khi nhìn thấy những câu này, trong lòng Sở Phong giật mình, hắn nhớ ra rồi, lúc ở trên cao nguyên Hung Thú từng hỏi thăm, người của thế giới này lợi dụng dị thuật để tiến hóa cực kỳ nhanh nhưng cũng đều chết rất sớm, không hơn người phàm bao nhiêu, nhất là về già sẽ yếu dần, sẽ xuất hiện các tai ương bất hạnh và đáng sợ.

“Cha, bọn họ đều nói, thật ra từ sau khi người nhảy vào cối xay đá rồi kêu lên một tiếng kêu thảm thiết thì đã xảy ra bất trắc, có thể đã chết trong một khắc kia, con biết, đó cũng là sự thật. Bây giờ khi mọi người nhắc đến người đều rất thương cảm và buồn bã.”

“Cha, đã 230 năm trôi qua, chúng ta thực sự không thể trở lại nữa, không có đường ra khả quan. Với lại, người của chúng ta đã chết một nhóm, con không muốn nói tên của bọn họ ra, sợ người ở dưới đất có biết cũng sẽ đau lòng, bọn họ đều là thúc bá của con, bọn họ... đi rồi.”

“Chúng ta vẫn chưa thành thần, có vài người là bị tên khốn kiếp Võ Thần kia giết chết, tại sao tên chết tiệt này vẫn chưa già chứ, đáng lẽ phải khí huyết suy bại mới đúng, tình cảnh hiện tại của chúng ta rất khó khăn.”

“Cha, 260 năm rồi, nương hoàn toàn già rồi, nàng không xuất giá, một mực chờ đợi người, vậy nhưng cuối cùng người vẫn không trở lại, nàng không chờ nổi để nhìn thấy người một lần cuối.”

“Nương đi rồi, rất yên bình, cả đời này nàng đều không vui vẻ, năm xưa vướng víu ân oán với người, từ sau khi có con, gặp lại người ở thế giới này, rốt cuộc cũng có chuyển biến, hai người có thể cùng đi xuống dưới, nhưng mà người lại biến mất, chắc hẳn đã chết ở chỗ cối xay đá. Con biết tuy rằng nương không nói câu nào nhưng đáy lòng rất đau đớn, con đã từng trông thấy nàng yên lặng một mình nhìn ra xa, một thân một mình nhìn về hướng này, nước mắt lưng tròng.”

“Trong một khắc cuối cùng gần cạn kiệt sức sống, ngoài nhắc tên Đại Mộng Tịnh Thổ, nhớ đến người thân, sư phụ của nàng, con cũng nghe thấy nàng khẽ gọi tên của người, nghe được rất yếu ớt, khó mà nghe được nhưng con thực sự nghe thấy, trong lòng của nương thật sự có người.”

“Nương... Nương ra đi vĩnh viễn rồi! Cha, con muốn khóc, con muốn khóc thật to, cả thế gian đều u tối!”

Sau khi đọc đến đây, trong mắt Sở Phong xuất hiện ánh nước.

“Cha, con lại đến rồi. Nương đã ra đi tròn một năm, con vẫn không nhịn được mà luôn luôn nhớ đến nàng! Nàng im hơi lặng tiếng mất đi, con mãi mãi không quên được nàng, giờ phút cuối cùng, nàng thì thào, kéo tay của con, lòng dạ không yên, sau đó ánh mắt luôn nhìn về một hướng, con biết rõ, hai mắt đục ngầu của nàng đang nhìn về hướng của cối xay đá này, đến chết nàng cũng không thấy người trở về, có đau khổ, lại không từ bỏ, trong lòng đầy tiếc nuối, đau buồn...”

“Nương, con không muốn người đi!”

Sở Phong như nghe được tiếng khóc lớn tâm tê phế liệt của tiểu đạo sĩ, cũng như trông thấy màn tiếc nuối kia, chuyện cũ đau thương hiện lên ở trước mắt.

Hắn nắm chặt bàn tay, trái tim run rẩy, mắt cay cay, có nước mắt lặng yên chảy xuống.

Những người đó, những chuyện kia, tựa như chỉ vừa mới hôm qua.

“Con muốn thành thần, 100 năm trước, trong nhóm thúc bá a dì ở núi Bất Diệt kia, vốn là có người gần thành thần nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rất nhiều thúc bá đã chết, con quyết không cho phép loại chuyện này xảy ra trên người con, con nhất định phải thành thần, muốn đi diệt lão khốn kiếp Võ Thần kia!”

Cách tảng đá, xuyên qua nhưng dòng chữ này, Sở Phong như có thể trông thấy quyết tâm không thể ngăn cản của tiểu đạo sĩ.

“270 năm, hôm nay dì Ánh Trích Tiên cũng đã ra đi, kể cả trong thời khắc còn sống cuối cùng, nàng cũng rất đẹp, chỉ là tóc trắng như tuyết, con biết, tuy rằng nàng không nói gì hết nhưng đang mong được nhìn thấy người trở về trong giây phút cuối cùng của cuộc đời. Nàng không phải hoàn toàn lý trí, cũng không phải bấm sinh lạnh nhạt, chỉ là vô cùng nội liễm, trước khi đi, nàng không nói không rằng, chỉ ngây ngẩn nhìn về một hướng.”

Trong lòng Sở Phong chua xót, khóe mắt có giọt nước mắt trong suốt im lặng chảy xuống.

“Dì nhỏ cũng già rồi, khi đang tiễn đưa tỷ tỷ của nàng ấy, nàng ấy khóc rất đau lòng, không thể chấp nhận nổi.”

“Vô Địch cữu cữu, Âu Dương Phong và nhóm thúc bá ở núi Bất Diệt đã ra đi rất nhiều năm, con không muốn kể lại tỉ mỉ cho người những chuyện đã qua, con sợ người dưới suối vàng có biết cũng sẽ đau buồn.”

Bình Luận (0)
Comment