Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong muốn khóc, nhìn thấy những câu chữ này, hai mắt hắn hiện đầy tơ máu, có nước mắt chảy xuống, hắn không nhịn được mà gầm nhẹ.
“Cuối cùng, dì nhỏ Ánh Hiểu Hiểu cũng ra đi rồi, con đau lòng nhưng không khóc được, bởi vì từng người bọn họ đều bỏ con mà đi, nước mắt của con đã khô cạn sau nhiều lần đau khổ, khó mà tiếp tục chảy ra. Thế nhưng tim của con thực sự rất đau! Lần này, cả thế gian đều yên lặng, chỉ còn lại một mình con, không còn ràng buộc nữa, con muốn đi thành thần!”
“281 năm, con thành thần rồi!”
“Con muốn đi giết lão già Võ Thần kia, dẹp yên cao nguyên Hung Thú! Cha, nếu như người ở dưới suối vàng có biết, hoặc lỡ như còn sống, vậy thì xin hãy phù hộ cho con, nhất định sẽ thành công, cho dù con có chết trận cũng phải kéo theo lão chết tiệt Võ Thần kia!”
“Cha, đến nay đã là 282 năm, mùa thu, con sống sót đi tới nơi này, đến tế bái người đây. Con giết Võ Thần rồi, còn cả Vu Thần, san bằng cao nguyên Hung Thú, báo thù cho những thúc bá kia! Quá trình rất gian khổ, con không muốn nhiều lời, nam nhân đổ máu, không đổ nước mắt đau thương!”
“Con cảm thấy dị thuật có vấn đề lớn, còn chưa tới tuổi già mà trên người con đã bắt đầu xuất hiện một ít chuyện kỳ lạ. Cha, con sẽ không tới đây trong một thời gian dài, con muốn đi tìm hiểu phương pháp lý giải các loại dị thuật, phải tìm được phương pháp giải quyết.”
“500 rồi, cha, con lại tới thăm người, con cũng dần dần già rồi, tuổi thọ của thần cũng không nhiều, tuổi thọ của người tiến hóa trên thế giới này quá ngắn ngủi, thời gian không chờ con!”
“700 năm rồi, ngọn lửa sinh mệnh chập chờn, con đã bước vào tuổi già thê lương, không có con nối dòng, không có con cháu bên cạnh, mãi tới bây giờ cũng chỉ có một mình con. Mọi người cũng không ở đây, chỉ có mình con, thời gian không còn nhiều, rất nhiều chuyện đáng sợ xảy ra trên người con.”
“Bây giờ con già rồi, huyết khí khô héo nhưng vẫn có thể miễn cưỡng trông xuống thiên hạ, không ai là đối thủ của con, nhưng mà con lại cô đơn như thế này, con nhớ nương, con cũng nhớ những thúc bá kia, con nhớ cả dì nhỏ và Âu Dương Phong bọn họ.”
“Người đến cuối đời đều hồi tưởng lại, không nhịn được mà muốn rơi nước mắt, nhưng khi đưa tay lên lau lại phát hiện đã không còn chảy nổi nước mắt từ lâu.”
“Cha, con chưa nói ra nhiều tình cảm với người, người không chăm sóc con, chỉ một mình nương nuôi con khôn lớn. Con không so đo chuyện người lấy mất lá bùa màu đen của con nữa, so đo cũng vô dụng, con đã gần đất xa trời rồi, có lẽ sắp có thần mới xuất hiện, con gần chết rồi...”
Sở Phong đứng ở nơi này, thân thể đang rung rung, hắn thực sự không chịu đựng nổi, trên mặt có nước mắt.
“Cha, 750 năm, đây cũng là một lần cuối cùng con đến thăm người trong cuộc đời này, mạng sống của con đã gần đến điểm kết thúc, đủ chuyện kỳ lạ và vận rủi đều xảy ra trên người của con, thần mới đã xuất hiện, lúc nào cũng có thể sẽ tới thôn tính con, con muốn tìm một nơi an tĩnh rồi tự ra đi.”
“Con rất nhớ quãng thời gian ở chung với nương và cả dì nhỏ bọn họ, mặc dù có cay đắng ngọt bùi, có đa cảm và tiếc nuối nhưng rất ấm áp, đáng quý trọng suốt đời. Nhìn lại cả cuộc đời của con, thật đúng là thất bại, con trai của Thiên Tôn lại lưu lạc dị vực, chết ở nơi đất khách quê người. Nhưng con cũng rất thỏa mãn, nương và mọi người đối xử với con rất tốt, loại tình thân chân thành này khiến con cả đời khó quên, không biết là có còn kiếp sau hay không, còn có thể gặp được bọn họ hay không, trong giờ phút cuối cùng này chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài!”
“Cả đời này, con có rất nhiều điều nuối tiếc, ví dụ như giữa con với người, có quan hệ cha con nhưng không có duyên phận thật sự. Phải rồi, nhắc tới những chuyện này, con lại nghĩ đến một chuyện xưa, cái gọi là chí bảo gia truyền của Sở gia chúng ta rốt cuộc là cái gì, coi như là một điều khúc mắc đi, giờ này lại nhớ đến nó, nực cười!”
“Phụ thân, gặp lại sau, hoặc có lẽ là cứ như vậy không gặp lại nữa, con trai Sở Vô Ngấn ngừng bút!”
Sở Phong đứng ở chỗ này, khuôn mặt đầy nước mắt, Sở Vô Ngấn, Sở không dấu vết... Vậy là qua đời mà không dấu vết sao?
Giờ phút này, Sở Phong tràn nước mắt.
Ở vùng phụ cận, đá và đất cát khắp nơi.
Gió cuốn cát bụi lên, tạo thành gió lốc, Sở Phong vẫn đứng ở đó, không nhúc nhích, sao có thể chấp nhận được, tin xấu như thế quá tàn nhẫn!
Cuối cùng, hắn gào to một tiếng, giống như dã thú bị thương vậy, lao đi như điên, loại kết cục tàn khốc này khiến toàn thân hắn đều đang run rẩy.
Sở Phong gầm nhẹ, tăng thêm tốc độ, cuốn theo một trận gió lớn mãnh liệt, lập tức bụi bay mù mịt.
Trong phút chốc, hắn biến mất, rời khỏi vùng đất này, sau đó đi ra khu vực bên ngoài!
Sở Phong tìm kiếm trong cánh đồng hoang vu, bất kể là trên tình cảm hay là trong thực tế tàn khốc, hắn đều không muốn tin tưởng, hắn muốn tìm hiểu rõ ràng, dò xét kỹ lưỡng.
Trên cánh đồng hoang có sinh vật nhưng rất ít, song Sở Phong dùng thần giác nhạy bén mạnh mẽ nhanh chóng phong tỏa một con Tứ Dực Phi Tê (bò tót bay bốn cánh) ở khu vực bên ngoài, hắn vọt tới trong nháy mắt.
Con Tứ Dực Phi Tê toàn thân vàng óng kia rất cảnh giác, khi trông thấy một cơn gió lốc hình người cuốn theo cát đá quét tới, nó gầm to một tiếng, mở rộng đôi cánh hoàng kim cấp tốc bay lên trời.
Vụt!
Sở Phong đi sau mà tới trước, ngăn cản đường đi của nó, duỗi một tay về phía trước, trực tiếp hàng phục.
“Đừng giết ta, ta rất đáng thương, tộc nhân đều bị kẻ khác chém hết, thập tử nhất sinh chạy trốn tới nơi này, nếu như ta cũng chết, tộc của bọn ta sẽ bị diệt tộc.” Tứ Dực Phi Tê run rẩy nói, đây là một sinh vật cấp độ Xan Hà, thực lực đã coi là không tồi, thế nhưng ở trong mắt của Sở Phong, như thế vẫn kém xa.
Sở Phong nhìn chằm chằm nó, che giấu tâm trạng đau khổ của bản thân, nói: “Ta hỏi ngươi, hiện giờ Võ Thần có còn ở trên cao nguyên Hung Thú hay không?”
“Võ Thần? Cái tên rất xa xưa, đó hình như là một vị thần linh đã chết từ rất lâu, hẳn là đã mấy trăm năm rồi.” Tứ Dực Phi Tê nơm nớp lo sợ, dè dặt đáp lại.
Nghe thấy tin tức này, thân thể Sở Phong lay động, suýt nữa ngã thẳng xuống từ giữa không trung.
Hắn cảm thấy nỗi đau khó tả trong lòng, vốn dĩ còn có mấy phần hy vọng, cho rằng những dòng chữ khắc trên bia đá kia không phải sự thật nhưng vừa mới ra ngoài tìm chứng cứ, hắn liền gặp phải một đòn cảnh tỉnh.
Hắn hy vọng Võ Thần còn sống biết bao, cho dù là kẻ địch!
Nếu như thần linh kia còn sống thì có thể phủ định suy đoán trước kia, tất cả bi kịch cũng sẽ không diễn ra.
Hiện tại, một câu nói đơn giản của con Phi Tê vàng kim này đã xé rách hy vọng trong lòng hắn, làm cho hắn mất hết can đảm, cực kỳ đau khổ.
Cánh tay đang đưa ra của Sở Phong cũng run rẩy, không còn áp chế Phi Tê vàng kim nữa, Hồn Quang của hắn lay động, nói: “Bây giờ là niên đại nào, ngươi có từng nghe nói đến Sở Vô Ngấn không?”