Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Bây giờ là năm 121 lịch Ma Thần, Ma Thần bệ hạ đã thống ngự cao nguyên Hung Thú hơn một trăm năm.” Tứ Dực Phi Tê màu vàng kim trả lời.
Đồng thời, nó rất sợ hãi, giọng nói hơi run rẩy, nói: “Sở Vô Ngấn hình như đã chết hơn một trăm năm rồi, chắc là vị thần linh bị Ma Thần tự tay chém chết, lúc cuối đời,... chết rất thê thảm!”
Trong nháy mắt, thần mang trong hai mắt Sở Phong tăng vọt, hắn không nhịn được mà nắm chặt nắm tay, sau đó ngửa lên trời gào thét, hắn cảm thấy một loại đau đớn, tâm tê phế liệt.
Đây là sự thật, tất cả đều là sự thật!
Vừa rồi hắn vẫn còn tự nói với mình, mọi thứ đều là hư ảo, đều là giả dối, không phải như vậy, không thể như vậy!
Nhưng mà hiện thực luôn tàn khốc, chân tướng luôn tàn nhẫn, khiến cho tim của hắn rỉ máu, hắn đã sắp phát điên rồi.
Con trai Sở Vô Ngấn ngừng bút, dòng chữ kia lại hiện lên trước mắt hắn, vậy mà lại gai mắt như vậy, một lần cuối cùng tiểu đạo sĩ đến lễ tế hắn, để lại dòng chữ cuối cùng!
“Cha, 750 năm, đây cũng là một lần cuối cùng con đến thăm người trong cuộc đời này, mạng sống của con đã gần đến điểm kết thúc...”
“Phụ thân, gặp lại sau, hoặc có lẽ là cứ như vậy không gặp lại nữa, con trai Sở Vô Ngấn ngừng bút!”
Trong mắt của Sở Phong không ngừng có nước mắt trào ra, hắn đang nhớ lại những chữ kia, lời để lại này, khi đó Sở Vô Ngấn đã già rồi, biết bản thân sắp chết, sắp bị vị thần mới thay thế, bị giết chết.
“Ma Thần đã giết Sở Vô Ngấn sao?!” Sở Phong hỏi, trong lời nói rất kích động, cả người đang run rẩy, hận không thể xé rách bầu trời.
Hắn đọc được những chuyện đã qua trên tảng đá, con trai của hắn từng nói trên người gã xảy ra những điều kỳ lạ, suy yếu, sau khi bước vào tuổi già, huyết khí khô héo, muốn tự ra đi, chọn một nơi không người để kết thúc cuộc đời này.
Thế nhưng, kết quả là Sở Vô Ngấn vẫn bị người khác giết, bị Ma Thần kia thôn phệ!
“Đúng vậy, Ma Thần sớm phong tỏa vị lão thần chợt giảm sức mạnh kia, không để cho gã chạy trốn, phóng ra sấm sét, oanh sát gã ở phía trước một vực thẳm, luyện hóa tất cả hạt thần tính và vật chất đạo tổ của gã ngay tại chỗ.”
Phi Tê tê cả da đầu, nói nhỏ, không dám nhìn Sở Phong, sợ đến gần như sắp xụi lơ.
“Tiểu đạo sĩ...” Sở Phong nói nhỏ, thực sự rất đau lòng, mặc dù đứa con trai này nhiều lần đối nghịch với hắn nhưng chung quy vẫn là con nối dõi của hắn, hơn nữa nhìn những chữ khắc trên đá này, Sở Vô Ngấn rất trọng tình nghĩa, vậy mà lại chết thảm như vậy.
“Sở Vô Ngấn là thần gì?” Sở Phong nhịn nỗi đau buồn, hỏi.
“Gã tự xưng là Thiên Tôn, không xưng thần, mọi người đều gọi gã là Thiên Tôn.” Bò tót màu vàng cẩn thận đáp.
“Ma Thần, ta muốn đánh chết ngươi, diệt toàn tộc của ngươi!” Giờ phút này, Sở Phong gần như ma hóa, hai mắt âm sâu vô tận, gần như đen kịt.
Giọng nói của hắn không to lắm nhưng mà lại lạnh lẽo thấu xương, xâm nhập vào trong linh hồn và xương cốt của người khác.
Quá đau đớn, tiểu đạo sĩ chết cực kỳ thảm, đến cuối muốn tự ra đi cũng không được, bị thần mới để mắt tới, bị sống sờ sờ thôn tính.
“Con trai của ta!” Sở Phong thì thầm, sau đó đột nhiên ngửa mặt lên trời rống to, giống như đại ma vương!
“Ta muốn huyết tẩy thế giới này, tiêu diệt cả cao nguyên Hung Thú, những tên thần các ngươi đều đáng chết!”
Lời tuyên bố này, giọng nói đáng sợ này vang dội cả vùng đất.
Vùng núi đá chấn động, mặt đất nứt toác.
Tứ Dực Phi Tê sợ đến run rẩy cả người, trực tiếp quỳ mọp xuống, vô cùng sợ hãi, thấp giọng nói: “Không nên hét, ngộ nhỡ bị người khác nghe thấy, bị Ma Thần bệ hạ biết được, chúng ta đều sẽ phải chết, không sống nổi nữa.”
Không biết qua bao lâu sau, Sở Phong mới dần dần bình tĩnh trở lại, mang theo bò tót vàng kim đáp xuống mặt đất, hỏi: “Ngươi có từng nghe nói đến nữ tử Tần Lạc Âm không?”
“Đã từng nghe, hình như là mẫu thân của Thiên Tôn, chết rất sớm.”
“Ánh Trích Tiên thì sao?”
“Cũng đã từng nghe nói, năm đó cùng xưng là tuyệt đại mỹ nhân với mẫu thân của Thiên Tôn, nổi danh khắp thiên hạ.”
...
Sở Phong thuận miệng hỏi, nghe lại chuyện của ngày xưa, nhớ đến những người đó, trong khi hắn trải qua mấy ngày, thế giới này đã qua hơn tám trăm năm, hắn cảm thấy vô cùng tiếc nuối, thương cảm, cảnh còn người mất, trong lòng bi thương.
Sở Phong ném Tứ Dực Phi Tê xuống, xoay người vọt tới khu vực cối xay đá, biến mất khỏi cánh đồng hoang trong nháy mắt, đi xuyên qua khu gò đồi, đi tới nơi vắng vẻ này lần thứ hai.
Đứng ở trước những tảng đá này, nhìn những chữ được khắc đã trải qua năm tháng phong sương, Sở Phong cảm thấy khó điều khiển tâm trạng, cả người đều ngẩn ngơ, tim thực sự quá đau.
Trước đây không lâu, hắn xông ra từ nơi này, còn đang hoài nghi, còn ôm một ít hy vọng, muốn chứng minh những chuyện đã xảy ra kia là hư ảo, là giả dối, nhưng mà hiện thực lại tàn khốc đến thế, vết thương rỉ máu sau khi bị bóc ra lại càng thêm đau!
Dù thế nào chăng nữa, Sở Phong cũng khó mà chấp nhận được, quá đột ngột, hắn không chuẩn bị tâm lý chút nào, hắn thực sự bị chấn động quá lớn.
Nước mắt làm nhòe hai mắt của hắn, trong thoáng chốc, dáng vẻ, giọng nói, nụ cười của những người đó lại hiện lên trước mắt hắn.
Nhưng mà bọn họ đều đã chết hết, đều đã ra đi, làm cho trong lòng Sở Phong đau đớn, giống như bị móng vuốt sắc bén của một con ác điểu khổng lồ xẹt qua tim vậy, hắn đang run rẩy, Hồn Quang phập phồng kịch liệt, sáng tối chập chờn, hắn muốn gào thét, muốn gào thét thật to giữa trời.
Sao lại có thể như vậy? Những người đó, những chuyện kia tựa như mới chỉ hôm qua.
Thế nhưng, chia ly một thời gian ngắn, chờ khi hắn trở về đã là nương dâu bãi bể, cảnh còn người mất, không có bất kỳ ai nữa, ngay cả con trai luôn đối chọi với hắn cũng đã chết, hơn nữa kết cục còn thảm thương như vậy.
Sẽ không còn gặp lại nữa, một khi xa cách là tám trăm năm, trở thành tử biệt, những người đó hoàn toàn biến mất khỏi vùng trời đất này.
Sở Phong gầm nhẹ, sau đó lại gào to, làm rung động cả trời đất, sau đó hắn giơ nắm tay, đánh lên bầu trời, không thể chịu đựng thêm nữa, hắn hận không thể lập tức giết đến cao nguyên Hung Thú, giết chết Ma Thần!
Đồng thời, hắn cũng rất muốn tự tay đánh gục Võ Thần nhưng ngay cả kẻ địch cũng đã chết trong năm tháng đã qua, không còn gặp lại được nữa.
“Các ngươi không một ai sống sót, trở về vòng xoáy vũ trụ của chính chúng ta vì sao không thấy nữa?!” Sở Phong thở hổn hển.
Nếu như vòng xoáy kia vẫn tồn tại, cho bọn họ chết đi cũng có thể trở về, còn có thể xuất hiện lại trong vũ trụ ban đầu.
Mà bây giờ đây, một khi chết đi lại là thực sự biến mất vĩnh viễn, cả đời này đều không được gặp lại.
Loại đau khổ này, loại tâm trạng buồn đau ảm đạm này khó có thể tả bằng lời, Sở Phong muốn rống to hơn, muốn đánh nhau với người khác, giết đến địa lão thiên hoang, không muốn đắm chìm trong loại bi thương này.
Toàn bộ đất trời đều là tiếng gào thét của hắn, giống như một con sói cô độc đang tru lên đau xót, cuối cùng hắn run rẩy quay lại, đứng ở phía trước những tảng đá khắc chữ này.