Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1689 - Chương 1689: Con Trai, Đánh Chết Ngươi! (1)

Thánh Khư Chương 1689: Con trai, đánh chết ngươi! (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Sở Phong dùng tay vuốt nhè nhẹ, cẩn thận chạm vào câu chữ trên tảng đá lạnh lẽo, giống như là vuốt lên từng khuôn mặt sinh động, những người đó lại hiện lên trước mắt hắn.

Một lúc rất lâu, hắn không nói gì, trầm tĩnh, trên mặt có vệt nước mắt, cuối cùng đá vụn bay tán loạn, hắn khắc chữ lên mỗi một tảng đá, đáp lại lời nhắn năm đó.

Mỗi một chữ đều chứa đựng tâm huyết của hắn, ẩn chứa tình cảm của hắn, tựa như hắn lại trông thấy những cố nhân kia, đang đối thoại với bọn họ.

Ánh Trích Tiên thanh lãnh, yên tĩnh lại xuất trần, tiểu loli tóc trắng vừa nghịch ngợm lại tinh quái, huynh đệ tốt Âu Dương Phong luôn nhìn người bằng nửa con mắt, còn có một Tần Lạc Âm sống không sung sướng, nhìn về hướng cối xay đá này trong giây phút cuối cùng của cuộc đời ...

Sở Phong khắc chữ trên tảng đá, đáp lời của bọn họ, nói hết những lời trong đáy lòng, trao đổi với bọn họ, hắn cảm thấy như vượt qua sinh tử, chia rẽ âm dương, lại gặp lại bọn họ.

Trong lúc nhất thời, Sở Phong đau buồn, hai mắt đẫm lệ.

Hắn thực sự rất đau đớn, rất đau, cảm thấy cả thế giới đều trở nên cô quạnh, không còn niềm vui, không còn tiếng cười, bầu trời cũng xám xịt.

Đá vụn bay tán loạn, hắn đứng đó trả lời lại từng lời nhắn một.

Đến cuối cùng, nhìn thấy nét chữ của tiểu đạo sĩ, nghĩ đến gã chết thê thảm như vậy, trong lòng Sở Phong buồn bã, không nhịn được mà thở dài.

Hắn khắc không ngừng, trên mặt đất đầy bụi đá, giống như hai cha con đang trò chuyện cách thời không, hắn viết chí bảo gia truyền mà tiểu đạo sĩ nhớ mãi không quên, luôn luôn nghĩ đến lên đá, nói cho gã chỗ giấu trong tinh không.

Đột nhiên, Sở Phong cảm nhận được khác thường, tản thần giác ra, phát hiện ở đằng xa có một đám mây mù lơ lửng.

“Con trai, ngươi đã mong nhớ chí bảo như vậy, ta có khắc ra cho ngươi xem cũng vô dụng, ngươi ở dưới suối vàng không cảm ứng được, ta đốt hết cho ngươi!”

Sau đó, Sở Phong quyết đoán đốt cháy, Hồn Quang nhảy lên, dương khí sôi trào, đốt mấy tảng đá lớn vừa khắc cho tiểu đạo sĩ thành nham thạch nóng chảy màu đỏ.

Nham thạch màu đỏ tỏa sáng, tản ra năng lượng nhiệt mãnh liệt, thiêu đốt đỏ rực mặt đất và đá ở gần đó.

Sở Phong đốt cháy hết tất cả “tảng đá khắc chữ” cho tiểu đạo sĩ, chất lỏng màu đỏ chảy xuôi đầy đất, tựa như dòng nước thép chảy cuồn cuộn, lan tràn ra.

“Con trai, ngươi trong lòng đất nơi này từ từ nghiên cứu, đây chính là chí bảo gia truyền của Sở gia chúng ta, ẩn chứa bí mật kinh thế, ngay cả đại năng trên dương gian biết đến cũng đều phải đỏ mắt, hãy tìm hiểu cho kỹ.”

Những lời vừa được nói ra làm cho trong trời đất này như xuất hiện nỗi buồn nào đó, tựa như vùng phụ cận thật sự có người đang lắng nghe, như có sự tiếc nuối vô tận đang từ từ tản ra.

“Hài tử, hãy xem thật cẩn thận!” Sở Phong nói.

Nhưng mà vào lúc này, trong hai mắt của hắn lại có ánh sáng hiện lên, đảo qua đám mây ở phía xa kia.

Trên bầu trời, đám mây kia nhẹ bẫng, bay về nơi phương xa.

Vù!

Lúc này, Sở Phong đột nhiên chuyển động, bay lên khỏi mặt đất, xông lên trên cao, trong nháy mắt đã đến chỗ đám mây, đưa một bàn tay về phía trước, chộp về phía đám mây.

“Chiếp chiếp, cạc cạc!” Trong mây mù truyền ra tiếng kêu la, đầu tiên giống như con gà con hoang mang kêu thành tiếng, sau đó lại tựa như con quạ đen kêu sợ hãi, vỗ cánh hoảng loạn chạy trốn.

Trong mây mù có một con chim ưng toàn thân vàng rực, không có một cây lông khác màu nào, rực rỡ như được điêu khắc từ vàng, mang theo vẻ hoảng sợ.

Đây là một con chim non, cũng không phải là rất lớn, dài hơn nửa thước (1) nhưng chủng loài không tầm thường, huyết khí quanh thân rất nồng nặc, vượt xa các ác điểu cùng loại.

(1) thước: ở đây là đơn vị đo chiều dài cổ, bằng 1/3 mét

“Thúc thúc đừng có giết ta, ta chỉ là đi ngang qua, trông thấy ở chỗ cối xay đá mà cũng có người có thể tới gần, chợt sinh lòng hiếu kỳ liền đứng ở xa xa nhìn trộm, ta không có ác ý gì, cũng không dám có!”

Con chim kỳ quái vàng rực này phát ra tiếng kêu non nớt, thanh thuý lại rõ ràng, xem ra đúng là một con chim ưng loài lạ màu vàng chưa trưởng thành, cứ liên tục cầu xin tha thứ.

Sở Phong chăm chú nhìn qua nhìn lại, sau đó giữ nó ở trong tay, lao vèo một cái xuống mặt đất, đứng ở trên gò đất khu vực bên ngoài cối xay đá.

“Thú vị đấy.” Sở Phong cầm con chim non này ở trong tay, cuối cùng nhận xét như vậy, vẻ mặt bình tĩnh, hai mắt rất thâm thúy, có thần quang ẩn hiện.

“Thúc thúc, ta sợ lắm, ngươi đừng có giết ta được không?” Chim non cầu xin, tiếng kêu non nớt, mang theo run rẩy, con ngươi trong suốt, hơi lộ ra nét sợ hãi, xin Sở Phong giơ cao đánh khẽ, không giết hại nó.

Sở Phong cười một tiếng.

Sau đó bất chợt thu ý cười lại, búng tay một cái trên đầu của nó, trực tiếp làm cho con chim non màu vàng kêu thảm thiết, trên đầu nổi lên một cục u lớn, lập tức sưng lên.

“Đau quá, đau quá, chiêm chiếp, thúc thúc, ngươi đừng có giết ta, đừng ăn ta, Hoàng Nhi còn nhỏ, vẫn chưa lớn lên, thịt ăn không ngon, buông tha cho ta đi, hu hu...”

Con chim non cánh chim vàng óng ánh này, tiếng kêu non mềm, điềm đạm đáng yêu, dáng vẻ yếu ớt, quả thực rất dễ làm người có tâm địa sắt đá phải cảm động.

Thế nhưng, lúc này Sở Phong cũng không hề động đậy, cứ cầm con chim này như vậy, hoàn toàn không có dáng vẻ đồng cảm mà đang lật qua lật lại xem xét, kiểm tra toàn thân của nó.

“Cải trang, giả đáng thương cũng vô dụng.” Sở Phong không bị lung lay, xem xét tỉ mỉ một lúc, hắn thi triển âm dương nhị khí, hóa thành một vệt ánh sáng, lao ra khỏi khu vực này, đi đến trong cánh đồng hoang.

Sau đó, hai mắt của hắn bắn ra hai tia sáng màu vàng, vận dụng hoả nhãn kim tinh, hắn đang tìm kiếm con Tứ Dực Phi Tê kia, muốn tìm ra nó một lần nữa.

“Cũng khá thông minh, còn định chạy trốn sao?!” Sở Phong nở nụ cười lạnh nhạt, thân hình thoắt một cái liền biến mất, như dịch chuyển tức thời, xuất hiện ở nơi cách xa hơn mười dặm, sau đó lại hơi động đậy, lại biến mất khỏi vị trí.

Hắn như là dịch chuyển thời không, mặt đất núi đồi đều ở phía dưới hai chân của hắn, hơi động đậy một chút là một vùng đất mênh mông thụt lùi ra sau.

Ầm ầm!

Tiếng nổ tung, tiếng năng lượng sôi trào, tựa như là sấm sét đang vang lên trong cánh đồng hoang này, xé rách sự yên tĩnh, phá tan sự im lặng.

Vèo một tiếng, Sở Phong trực tiếp xuất hiện ở phía trước, ngăn cản Tứ Dực Phi Tê, chặn con bò tót hoàng kim này lại.

“Tiền bối, xin tha mạng, ta chưa bao giờ có ý xúc phạm, ban nãy đã kính cẩn lễ phép với ngươi, hỏi gì đáp nấy, tại sao ngươi lại tới đây.”

Con Phi Tê này sợ run, nói chuyện cũng không lưu loát, bộ dạng lo lắng hãi hùng.

Sở Phong đưa một tay ra, đè trên đầu của nó, trực tiếp ép nó từ giữa không trung xuống mặt đất, cười khẩy nhìn nó.

“Thú vị đấy, hai người các ngươi đều có màu vàng, cũng đồng thời xuất hiện ở khu vực này, hợp sở thích nhỉ.”

“Tiền bối, ngài nói vậy là có ý gì, ta nghe không hiểu.” Phi Tê sợ hãi, ánh mắt hoảng loạn, không ngừng lùi lại.

Bình Luận (0)
Comment