Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Nếu như trong lòng ngươi không giấu giếm, tại sao lại muốn trốn?” Sở Phong hỏi nó.
Tứ Dực Phi Tê trả lời: “Ta thấy tiền bối phát uy, lại có thể đi lại thoải mái ở khu vực cối xay đá, hơn nữa còn từng tuyên bố muốn tàn sát Ma thần, dẹp yên cao nguyên Hung Thú, ta thực sự sợ, muốn rời khỏi chỗ thị phi này sớm một chút.”
Sở Phong cười cười, nói: “Có lý do, có luận cứ nhưng ngươi hoảng loạn như thế này, lời nói không lưu loát, vì sao trật tự câu nói lại khá rõ ràng, cố ý lộ ra vẻ sợ hãi, thật ra ngươi rất bình tĩnh đúng không?”
“Không phải, ta thực sự rất sợ hãi, lo ngươi là một người muốn giết thần, sợ chuốc vạ vào thân, cho nên mới muốn trốn.” Phi Tê càng thêm sợ hãi.
“Được rồi, ngươi còn muốn lừa dối ta, đúng là có bản lĩnh đấy!” Khi nói đến đây, trên trán Sở Phong hiện đầy vạch đen, nói: “Ta lớn đến thế này, đây là lần đầu tiên bị người khác gài bẫy, hơn nữa còn thảm như vậy, vừa nãy tâm tình chấn động dữ dội, đau lòng gần chết, các ngươi được lắm!”
Hắn nghĩ tới tâm trạng đau thương vừa mới đây, còn chảy nước mắt, buồn bã ủ rũ khắc những chữ kia, hiện giờ thật sự muốn đánh người, muốn nổi điên.
Hắn biết rõ, hắn bị lừa rồi!
Tất cả mọi thứ đều không phải thật!
Sở Phong là ai, cả tinh không đều biết tiếng tăm buôn lậu của hắn, được một đám thánh tử, thần nữ gọi là Sở Đại ma đầu, loại chuyện này có chút sơ hở là hắn có thể hiểu rõ chân tướng.
Lúc trước lo lắng nên bị loạn, bây giờ hắn đã hoàn toàn tỉnh táo.
“Tiểu đạo sĩ, Sở Nan, Sở Vô Ngấn, ta đánh chết ngươi!” Sở Phong nổi trận lôi đình, trực tiếp xách con chim non kia lên.
“A... Tiền bối, tại sao ngươi lại bắt ta, ta rất sợ hãi!” Chim non màu vàng nơm nớp lo sợ, tiếng nói non nớt, mắt to trong veo nhìn Sở Phong, tỏ vẻ vô cùng đáng thương.
“Thằng nhóc con, sơ hở lớn nhất của ngươi chính là không nên xuất hiện quá sớm, cha của ngươi là người như thế nào? Thần giác nhạy cảm đến mức gió thổi cỏ lay cũng để ý, ngươi lại dám trốn ở trong đám mây nhìn trộm, ngươi cho rằng trong tay nắm giữ bí pháp của Vô Thượng Thiên Tôn đời trước là có thể lừa được ta sao? Ngươi cũng bị quan tâm sẽ loạn, quá để ý đến chí bảo gia truyền!”
Trên mặt Sở Phong mang vẻ nổi nóng, dù sao thì lúc mới đầu hắn thực sự bị che mắt, rơi vào bẫy rập, đương nhiên chủ yếu là tiên nhập vi chủ (2), lại thêm quá để ý đến mọi người.
(2) Tiên nhập vi chủ: ý nói những thứ được nghe trước hay hình ảnh nhìn thấy trước thường giữ vị trí chủ đạo trong đầu, sau này gặp được ý kiến khác sẽ không dễ chấp nhận, không quá để ý đến.
“Thúc thúc, ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì, ngươi đừng ăn ta được không, ta thật sự rất sợ.” Chim non màu vàng gào thét, giọng nói non nớt lại yếu đuối, mắt to chớp chớp, nước mắt lưng tròng, bày vẻ tội nghiệp nhìn Sở Phong, bộ dạng hết sức vô tội.
“Tiền bối, ở đây hẳn là có hiểu lầm gì đó, bọn ta thực sự nghe không hiểu mà.” Tứ Dực Phi Tê cũng mở miệng, run lẩy bẩy, vô cùng sợ hãi.
Sở Phong đá văng Phi Tê, nhìn chằm chằm vào con chim non màu vàng, nói: “Ta thừa nhận, bí pháp đời trước mà ngươi dùng rất lợi hại, gần như đã lừa gạt được hỏa nhãn của ta nhưng đôi kim tinh của ta vẫn cảm thấy ngươi có chút khác thường, cho dù tạm thời không nhìn ra điều gì nhưng mà có thể cảm nhận được Hồn Quang bên trong cơ thể của ngươi có vấn đề, hóa thân thành một con chim tới lừa cha mình?!”
Khi nói đến đây, Sở Phong bắt đầu tàn nhẫn gõ đầu của con chim non màu vàng này.
“A... Đau chết mất, dừng tay đi, tiền bối, ngươi nhận nhầm người rồi!”
Sở Phong nghiến răng nghiến lợi, nói: “Đáng hận nhất là ngươi lại còn tìm thêm một người hỗ trợ, một con bò hỗ trợ, cùng nhau lừa bịp ta!” Sở Phong càng nói càng tức.
Sau đó, hắn đánh một chưởng lên người con Phi Tê kia, khiến nó cũng kêu thảm thiết theo, lập tức nửa quỳ bay ra ngoài.
“Từ đầu tới đuôi chính là một âm mưu, bây giờ nghĩ lại cẩn thận, trong đó có không ít sơ hở.” Sở Phong vô cùng tức giận, vậy mà lại rơi vào bẫy của tiểu đạo sĩ, làm hắn thẹn quá hóa giận, nói: “Ngươi khắc trên đá nhiều chữ như vậy, hao tâm tốn sức, tình cảm chân thật, làm tất cả những thứ này đều là để làm nền, cuối cùng chỉ là để gợi ra chuyện chí bảo gia truyền, nhìn như thờ ơ vô tình đề cập tới nhưng đó lại là trọng điểm, thằng nhãi con lừa cha nhà ngươi, ta đánh chết ngươi!”
Bôm bốp, bôm bốp!
Sở Phong không nói hai lời, trực tiếp ra tay, đánh con chim non màu vàng kia, quả thật là trừng phạt đến sảng khoái, làm cho con chim non này không ngừng kêu thảm thiết, vỗ cánh phành phạch, trực tiếp trợn trắng mắt, đã sắp tắt thở.
“Dừng, dừng tay!” Chim non màu vàng kim kêu to, nói: “Mọi thứ đều chỉ là phỏng đoán của ngươi, ngươi nghĩ oan cho ta rồi, thúc thúc... Ngươi không thể coi mạng chim như cỏ rác!”
“Con mẹ nó, cha ruột cũng hạ xuống thành thúc thúc rồi sao? Ta đánh chết ngươi! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ngươi đúng là muốn ăn đòn!” Sở Phong lại đánh tiếp, trong chốc lát lông chim màu vàng bay tán loạn.
“A, dừng tay, ngươi có bằng chứng gì, đừng có giết bừa chim tốt.” Chim non màu vàng kêu to.
“Ta đưa ra bằng chứng gì, trong lòng có cảm giác, trong nháy mắt tỉnh ngộ ra, phát hiện ra chỗ sơ hở là được rồi, bởi vì ta là cha ngươi, không cần đưa ra bằng chứng!” Sở Phong nói xong, xách ngược nó lên, dốc sức đánh.
“Oa... Sở đại ma đầu, cha mau dừng tay, cha, dừng lại đi, cha còn đánh con nữa thì đừng trách con không khách sáo, con muốn phản kháng!” Chim non màu vàng giãy dụa, tru lên.
Tiểu đạo sĩ không cần trốn tránh nữa, bởi vì gã cảm thấy người cha này quá mẹ nó thô lỗ rồi, còn chưa đưa ra bằng chứng đã xách nó lên rồi đánh dã man như vậy.
Nếu như gã còn tiếp tục giả vờ, chỉ có thể chịu thiệt, tự nhiên bị đánh, không bằng ngả bài sớm một chút, gặp phải một người cha như vậy, gã cũng có chút nhức đầu.
Trước đây không lâu, gã còn đang vênh váo đắc ý, kế hoạch lừa cha rất nghịch thiên, mọi thứ đều rất thuận lợi, kết quả trong thời gian ngắn như vậy, tình tiết lại xoay ngược lại, gã bị gài bẫy ngược, bị một trận đánh no đòn thế này.
Sở Phong trợn trừng hai mắt, thở hổn hển, sau khi chính tai nghe thấy tiểu đạo sĩ thừa nhận, hắn thật sự muốn đánh một cái nát mông của gã, cái này đúng là lừa cha đúng nghĩa đen.
Nghĩ đến bản thân vừa mới bị “lừa vào tròng”, hắn thật sự tức giận và xấu hổ, lần đầu tiên trong cuộc đời, vậy nên hắn vô cùng muốn đánh tơi bời tên nhóc con này!
“Ngươi giỏi lắm, khắc chữ trên tảng đá, phí không ít tâm tư đấy, còn tạo nên cả bầu không khí đau buồn thế gian đều yên tĩnh, bãi bể nương dâu, thế gian chỉ còn lại một mình ngươi lẻ loi!”
“Còn nữa, ngươi lại còn thuê một con bò chờ ở gần đây, chuẩn bị một người hỗ trợ, cùng nhau lừa dối cha ngươi, một vòng lồng vào một vòng, một vòng nối tiếp một vòng.”
Khi nói đến đây, Sở Phong càng nghĩ càng giận, bốp bốp, lại điên cuồng gõ đầu của con chim non này.