Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau đó, Sở Phong ngoắc tay, giam cả con Phi Tế kia lại để đánh.
Con thú làm nền này lại còn phối hợp rất ăn ý, lừa Sở Phong, khiến cho hắn cực kỳ khó chịu, hành hung một trận.
“Đừng đánh, đánh nữa là thân thể sẽ bị nát nhừ, cha, ma đầu lão cha, dừng lại ngay đi, chúng ta nói chuyện tử tế!” Tiểu đạo sĩ gào khóc nói.
Gã cảm thấy phiền muộn, lừa cha không thành công, bây giờ ngược lại còn rơi vào trong hố, bữa này ăn no đòn rất con mẹ nó không đáng giá, toàn thân gã đều đau, nhe răng trợn mắt.
Tứ Dực Phi Tê cũng kêu rên, lớn tiếng kêu oan, nói: “Tiền bối, những chuyện này không liên quan đến ta, là tiểu đạo trưởng đe doạ uy hiếp ta làm như vậy, hơn nữa gã còn có một đạo Hồn Quang nhập trong máu thịt của ta, những lời đó đều do chính gã nói ra.”
Tiểu đạo sĩ kêu lên: “Đừng đánh, cha, đại ma đầu lòng dạ hiểm độc này, khi người phát hiện không đúng đã trực tiếp đốt bí mật về chí bảo gia truyền mà người định nói ra thành dung nham rồi, con không hề nhìn thấy bất cứ gì hết, người còn đánh con làm gì? Lão hồ ly này, dừng tay!”
“Cha ngươi mới mười bốn tuổi rưỡi, phong hoa còn chưa tốt, búp sen mới nhú như sừng nhọn (1), ngươi dám nói ta già ư? Ta đánh chết ngươi!” Sở Phong không hề đánh trượt, tay đánh chim non, chân đá bò tót, trút hết giận dữ.
(1) Nguyên văn là “Tiểu hà tài lộ tiêm tiêm giác”, câu thơ trích từ bài thơ “Tiểu trì” của Dương Vạn Lý, Sở Phong dùng câu thơ để ví mình còn trẻ như búp sen mới nhú.
“Giả ngu sẽ bị sét đánh, con biết lá bài tẩy của người rồi, nương đã nói tất cả!” Tiểu đạo sĩ gấp gáp nói: “Cha, dừng tay, chim non này là từ một quả linh trứng con rất vất vả mới tìm ra được, đến nay mới ấp nở chưa được bao lâu, máu thịt của nó khá tương xứng với thần hồn của con, người đừng đánh nó!”
Rốt cuộc Sở Phong cũng dừng lại bởi vì hắn cảm thấy Hồn Quang của tiểu đạo sĩ rất ít, không được đúng lắm.
Sau đó, dưới sự ép hỏi của hắn, tiểu đạo sĩ nói ra sự thật, đây chỉ là một đạo Hồn Quang mà gã lưu lại thôi, xem như là hóa thân, Hồn Quang chân thân không ở nơi này, đang ở cùng chỗ với Tần Lạc Âm các nàng.
Lưu lại một đạo Hồn Quang, chủ yếu là gã muốn tôi luyện một thân thể hữu dụng, đồng thời tiện thể... lừa cha.
“Ai u, tại sao lại đánh con? Dừng tay, cha, lần này coi như là chúng ta hòa nhau được không, người hãm hại con ở trên đường luân hồi, cướp lá bùa màu đen của con, bây giờ ăn miếng tra miếng, sau khi người trả cho con lá bùa thì không ai nợ ai nữa, đương nhiên, người chính là... cha ruột của con.”
Tiểu đạo sĩ chịu thua bởi vì bị đánh đến không còn cách nào khác.
Nhưng mà Sở Phong vẫn bực bội, biết được từ trong miệng của tên nhóc này, tên lừa cha tiểu đạo sĩ này, đúng là bỏ ra một phen tâm tư, lúc khắc chữ trên tảng đá, gã cố ý làm cũ đi, nhìn qua giống như chữ có dấu tích mấy trăm năm, hao tốn sức lực đủ kiểu, chuyên để lừa cha.
“Rốt cuộc đến giờ đã trôi qua bao lâu?” Sở Phong hỏi.
“Đã hơn một năm!” Tiểu đạo sĩ trả lời.
Lúc này, Sở Phong vẫn vô cùng khó chịu, chủ yếu là bởi vì hiện tại hắn đang đánh một phân thân của tiểu đạo sĩ, căn bản không phải căn bản không phải Hồn Quang thực sự của gã.
“Dẫn đường!” Sở Phong ra lệnh.
“Đi đâu cơ?” Tiểu đạo sĩ hỏi.
“Đi tìm chân thân của ngươi! Sở Phong nói.
“Người định làm cái gì?!” Tiểu đạo sĩ chột dạ, có chút sợ hãi.
“Tất nhiên là đánh chân thân của ngươi!” Sở Phong cảm thấy bị lừa rất thảm, vậy mà lại bị tên nhóc tiểu đạo sĩ này lừa đến rơi nước mắt, cảm thấy có chút mất mặt.
Chưa từng có người nào trêu đùa hắn như vậy đâu!
Hắn càng nghĩ càng giận, mặt đỏ lên, nói: “Con trai, ta đánh chết ngươi!”
Rõ ràng là Sở Phong đang nói với chân thân.
Phân thân của tiểu đạo sĩ rụt cổ, cảm thấy chuyện lớn không ổn, hoàn toàn không muốn dẫn đường, không muốn chân thân bị đánh!
“Cha, có câu tục ngữ rất hay, không phải người một nhà, không vào cùng một nhà, người không cảm thấy hai ta rất giống nhau sao?”
(2) Không phải người một nhà, không vào cùng một nhà: ý là những người có thể sống cùng một nhà thì tính khí, tác phong thường thường không khác nhau nhiều, sở thích cũng khá hợp nhau, nếu không thì khó mà ở chung được.
Sở Phong nghe vậy, suýt chút nữa tức điên lên, sau khi hãm hại cha ruột xong còn dám nói hai người rất giống nhau? Hắn xách cổ tiểu đạo sĩ lên, bắt gã phải dẫn đường, muốn đi đánh người, đánh chết tên phá hoại kia!
Sở Phong thừa nhận tiểu đạo sĩ là một nhân tài, suýt chút nữa gài bẫy được hắn, lại còn lừa hắn đến phát khóc, có đứa con ngỗ nghịch thế này đúng là vui mừng... không nổi!
Bị con trai trêu đùa đến rơi nước mắt, gương mặt Sở Phong nóng bừng, thực sự muốn liên tục hành hung đứa con trai này đến cùng!
“Vô Lượng Thiên Tôn, cha, con phải nói rằng, người như vậy là không đúng rồi, người xem lại người đi, chưa từng nuôi nấng con, gặp mặt là đánh. Uổng công con còn hơi do dự, không thuyết phục nương của con sớm xuất giá”.
“Nghịch tử! “Sở Phong lại đánh tiếp.
Bọn họ trở lại chỗ cối xay đá, Sở Phong cướp chiếc vòng tay không gian của tiểu đạo sĩ, thu hết những tảng đá mà tiểu đạo sĩ đã khắc chữ vào.
“Người định làm gì?! “Tiểu đạo sĩ sợ hãi.
“Không phải những thứ này đều do ngươi tô vẽ ra sao, nói rằng trong thời khắc còn sống cuối cùng của nương ngươi, nàng vẫn gọi tên của Đại Mộng Tịnh Thổ, cũng nhắc tới tên của ta, cho nàng xem thử.”
“Không được!” Tiểu đạo sĩ nhảy dựng lên như bị giẫm phải đuôi, những thứ này đều là chuyện do gã tự làm ra, không nhận được sự đồng ý của những người kia, nếu như bây giờ bại lộ, nhất định gã sẽ không chỉ bị đánh bởi một mình Sở Phong mà còn bị nhóm người Tần Lạc Âm, Ánh Trích Tiên, Âu Dương Phong đánh hội đồng.
Bởi vì những điều gã viết kia quá gây sốc.
Ví dụ như lúc cuối cùng, Ánh Trích Tiên trong miêu tả của gã có mái tóc trắng như tuyết, yêu sâu đậm, nhưng tính cách hướng nội, đến phút cuối cùng cũng không nói một lời, chỉ ngây người nhìn về một phương hướng mà thất thần.
“Không tệ, viết tốt lắm.” Sở Phong lại đọc thêm một lần nữa, hài lòng gật đầu, nói rằng rất phù hợp với tính cách của Ánh Trích Tiên.
“Vô Lượng Thiên Tôn, cha, người không tử tế, muốn mượn tác phẩm của con để trêu chọc nương của con với Ánh tiên tử, chuyện này... không được, cứ để con gánh vác mọi oan ức, nhường hết chỗ tốt cho người!”
Tiểu đạo sĩ tức giận, gã càng nếm mùi càng cảm thấy cha quá không biết xấu hổ, đây rõ ràng là muốn trêu chọc tiên tử, kết quả còn không cần tự mình nói nhiều lời, chỉ cần lấy mấy viên đá ra là đủ, còn có vẻ thâm trầm, chững chạc.
Gã giậm châm, tại sao gã lại không nghĩ đến chuyện này, hại người quá đà thành tự hại bản thân rồi.
Tiểu đạo sĩ kêu lên: “Vô Lượng Thiên Tôn, cha, người không thể hại người như vậy, con sẽ bị đánh chết đấy! Không nói đến Ánh nhị nương, chỉ riêng cữu cữu đó nổi máu ghen là có thể ăn thịt, lột sống con rồi!”
“Ngươi nói gì, tâm tư yêu tỷ tỷ của lão nhị vẫn chưa chết?” Sở Phong hỏi.