Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Đúng vậy, hàng ngày một mình y ở đó ăn mừng, nói người không trở về được, lên đường bình an, ngày lễ ngày tết đều hoá vàng cho người!” Tiểu đạo sĩ nói với đôi mắt to chớp chớp, dời sự thù hận đi.
“Ngươi nhắc tới núi Bất Diệt trong bản khắc chữ, những người đó thực sự tới đây sao?” Sở Phong hỏi, hắn có chút ngờ vực.
“Họ thật sự đến, Vạc Yêu Tổ mở ra một con đường, đám người kia thật không đàng hoàng, bọn con cũng không ngờ có thể gặp phải bọn họ. Lại nói tiếp, bọn họ khá lợi hại, liên tục tích trữ lương thực, trì hoãn xưng vương, không hề bại lộ, trừ bọn con bất ngờ gặp nhau, những người khác đều không biết.”
Tuy nhiên, theo lời thuật lại của tiểu đạo sĩ, những người đó cũng không thật sự an phận, ít nhất Yêu Yêu từng ra tay cướp sạch Linh Uy Hầu Phủ, trộm hết máu thần thú, mang hết vật quý hiếm trong kho bảo vật đi, không để lại thứ gì.
Linh Uy Hầu suýt nữa thì bị điên, chuyện này thật sự vô cùng nhục nhã bây giờ còn không biết là ai làm, chỉ nghi ngờ chiến tướng không biết xấu hổ của Nguyệt Lượng nữ thần gây ra.
“Vẫn luôn khiêm tốn như vậy, không tiết lộ thân phận, đây là một âm mưu quá lớn, định thành Ánh Chiếu Chư Thiên ở đây sao?” Sở Phong hoài nghi Yêu Yêu đang muốn liều mạng, điên cuồng cải thiện bản thân.
“Phải rồi, tại sao mỗi lần ngươi nói tới núi Bất Diệt đều chỉ nói sơ lược, sao không nói tỉ mỉ?” Sở Phong nghi ngờ, người của núi Bất Diệt lợi hại như vậy, nhất là Yêu Yêu dám cướp sạch Linh Uy Hầu, kẻ thù của bọn họ, vậy mà tiểu đạo sĩ lại chưa hề nói đến.
“Cái này, bọn họ thích khiêm tốn, hơn nữa con cũng không thích nghị luận sau lưng người khác.” Tiểu đạo sĩ nói một cách nghiêm trang chững chạc, vậy nhưng sắc mặt gã có chút mất tự nhiên.
“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Sở Phong hỏi hắn.
Tiểu đạo sĩ nhăn nhó, giải thích ẩn tình.
Lần đầu tiên gặp mặt, gã nhận ra Yêu Yêu không tầm thường, trực tiếp tiến lên làm quen, gọi một tiếng đại nương, kết quả là bị trừng trị, không thể tự lo liệu cuộc sống trong nửa tháng.
Sở Phong không nói gì, thảo nào tiểu đạo sĩ có dáng vẻ kiêng kỵ tới vậy.
Không muốn nhắc tới Yêu Yêu là do bị trừng phạt đến sợ, sợ đắc tội với nàng ta.
Bây giờ tiểu đạo sĩ vẫn ấm ức, nói: “Con đã tốt bụng cho nàng ta đủ sự tôn trọng, xếp nàng ta trên cả Ánh Trích Tiên nhị nương, tôn nàng ta àm đại nương, kết cả... nói nhiều rồi chỉ toàn nước mắt.”
“Ngươi thật ngốc.” Sở Phong dạy dỗ con trai, nói: “Trước kia nàng ta không chỉ có thực lực cao hơn các tộc, còn được xưng là đệ nhất mỹ nhân dưới trời sao, ngươi vừa mở miệng đã gọi đại nương, đây chẳng phải là dễ gây nên hiểu lầm sao, rõ ràng là nói nàng ta già rồi, ngươi nên gọi thẳng là thân nương, gọi nàng ta là mẫu thân đại nhân!”
Tiểu đạo sĩ nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, nói: “Cha, con phát hiện sao người lại không biết xấu hổ đến vậy? Chính người cũng không dám tới gần làm quen chứ!? Lại còn muốn dùng con để thám hiểm, dò đường, giúp người chọc ghẹo, mang tiếng xấu thay cho người!”
“Nói bậy, chẳng phải do ta thấy ngươi chịu thua thiệt sao? Ta đang nghiêm túc giáo dục ngươi!” Sở Phong ngôn từ chính nghĩa, căn dặn tiểu đạo sĩ lần sau đừng ngại thử.
“Lần sau con sợ không thể tự lo liệu cuộc sống trong một tháng!”
...
Bọn họ đi một mạch rời khỏi nơi này, Sở Phong hỏi tiểu đạo sĩ về những chuyện bọn họ trải qua trong một năm gần đây.
“Một năm nay bọn con khổ lắm, từng làm gà, từng làm vịt, sống đầu đường xó chợ, cảm nhận được sự bất đắc dĩ phí hoài nửa đời và cảm giác thê lương.”
“Nói tiếng người!”
“Nói đơn giản, lúc đầu rất thảm, bọn con thường xuyên bị người đuổi giết bị người đuổi giết, thần hồn từng phải trốn vào trong cơ thể của gà trống, vịt trời, tránh né nguy hại, đây là chuyện thường xảy ra, bọn con mong nhớ cuộc sống tốt đẹp trong khó khăn gian khổ, cùng nhau chịu khổ.” Tiểu đạo sĩ đắc ý, Sở Phong tức giận định đạp gã.
Tứ Dực Phi Tê theo tới, bị coi như vật cưỡi, nó rất nghe lời, đã bị tiểu đạo sĩ thu phục từ lâu.
Sau đó không lâu, ở trong cánh đồng hoang, tiểu đạo sĩ lại triệu hoán một con chim tước đỏ rực tới, cánh chim lộng lẫy, rất bắt mắt, không hề nghi ngờ, đây cũng là một vật hỗ trợ được chuẩn bị để lừa Sở Phong.
Vẻ mặt Sở Phong không tốt, lại muốn đánh gã.
Mười ngày sau, Sở Phong bọn họ đến nơi nghỉ chân tạm thời của Tần Lạc Âm, Âu Dương Phong, Ánh Trích Tiên, cũng không phải cao nguyên Hung Thú, mà là một khu vực nhỏ trong cánh đồng hoang.
Hơn nữa, khu vực này tiếp giáp với vực thẳm.
Ở thế giới này, có hai thế lực cường đại nhất, một là thần linh trên cao nguyên Hung Thú, sau đó chính là thần thú trong vực thẳm, hai phe thường xuyên xảy ra xung đột.
“Gần đây bọn con đều rất khiêm tốn, ở ẩn, sống ở khoảng trống giữa hai thế lực lớn.” Tiểu đạo sĩ giới thiệu.
Đồng hoang mênh mông bát ngát, địa vực rộng rãi.
“Những nhóm người Kim Lân đạo tử, Thích Hoành Phật Tử, Vũ Hóa Thần Thể, thiếu chủ của Bạch Phượng Tộc, Thiên Thù Hoàng Kim cũng hoạt động ở khu vực này, thỉnh thoảng có thể gặp được.”
Tiểu đạo sĩ cho hay, người đến từ cùng một vũ trụ đều không dễ chịu, bây giờ đã trôi qua một năm, rất nhiều người đã hóa thành quang vũ, dọc theo vòng xoáy trở lại Đại Mộng Tịnh Thổ.
Những người còn lại đều đang ẩn náu, tích góp lực lượng.
“Người còn sống sót đều không đơn giản, có thể liên hệ với người của hệ thần thú, thậm chí, có người dùng Hô Hấp pháp, các loại diệu thuật của thế giới chúng ta để trao đổi lấy máu thần thú.”
“Gần đây bọn con chuẩn bị rời đi, không ở lại nơi đây nữa, bởi vì có lẽ Yêu Yêu thân nương sẽ đến, bọn con nghi ngờ nàng ta muốn cướp sạch con nối dõi của thần thú, vùng đất này chắc chắn sẽ đại loạn.”
Sở Phong nghe vậy, im lặng hồi lâu.
Theo như lời của tiểu đạo sĩ, hiện nay tinh thần lực của Yêu Yêu tăng lên rất mạnh, lần trước dẫn lôi kiếp liên tục năm lần, chuyện này đã được ghi lại trong tài liệu của lịch đại thần linh.
Mà đó còn là trong tình huống không có thân thể, thực sự nghịch thiên.
Sở Phong nghe vậy, nhíu chặt lông mày, bây giờ hắn rất kiêng kỵ dị thuật, nhất là những chữ tiểu đạo sĩ khắc trên đá, làm cho hắn sợ hãi.
Mặc dù nói đều là tiểu đạo sĩ tự biên tự diễn nhưng mà cũng không phải tên nhóc này viết linh tinh, xen lẫn sự lo lắng của gã, vật chất quỷ dị của tuổi già làm cho hai cha con không rét mà run, có chút sợ hãi.
Chuyện xảy ra chưa được bao lâu, dù cho chỉ là một trò cười nhưng vẫn làm linh hồn của Sở Phong kích động!
Mặc dù chiếm được Tiểu Lục Đạo Thời Quang Thuật, bây giờ hắn cũng do dự, rốt cuộc có muốn luyện tiếp hay không.
Sở Phong trầm giọng nói: “Hiện tại mọi người đều luyện dị thuật, tăng thực lực lên rất nhanh, chẳng lẽ không sợ những chuyện đáng sợ lúc tuổi già của thần linh kia cũng xảy ra ở trên người chúng ta sao?”
“Đúng, bọn con cũng lo lắng, một năm nay rất thận trọng, không hề dám dùng dị thuật, dựa theo thận trọng của bọn con, ở đây tăng cao bộ phận thực lực, vấn đề không lớn, chỉ cần đừng hãm sâu vào là được. Mặt khác, trong một năm này bộn con vẫn luôn thăm dò hư thực về vực thẳm, chuẩn bị nói cho... thân nương Yêu Yêu kia, nếu thực lực của nàng ta đủ mạnh có thể ra tay, ngắt lấy thần dược!”