Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thần dược của thế giới này chắc chắn là nghịch thiên không gì sánh được, bởi vì dương khí dư thừa, dược tính mạnh mẽ bá đạo, vượt qua thần dược của cõi âm một cấp độ cũng không thành vấn đề.
“Nhưng mà Yêu Yêu điên cuồng luyện dị thuật như vậy, sau này nàng ta phải làm sao bây giờ?” Sở Phong lo lắng, hắn biết Yêu Yêu muốn mau chóng tăng thực lực lên, trở về vũ trụ của mình rồi quyết chiến với nhân vật cấp độ Ánh Chiếu Chư Thiên.
“Ở vực thẳm này có một truyền thuyết, rất lâu trước kia, thần thú đứng đầu giữa các thần thú để lại một viên máu chín màu, có thể thanh tẩy tất cả vật chất xám xịt.”
Truyền thuyết này làm cho mọi thần linh trên cao nguyên Hung Thú đều động tâm, trước đây đã từng giết tới rất nhiều lần nhưng đều không có kết quả.
“Đến rồi!”
Dọc đường đi rất thuận lợi, bọn họ đã đến nơi, chỗ này là một khu đồi núi, cách vực thẳm 1 không xa lắm, ngày thường có rất ít người của cao nguyên Hung Thú đến đây.
“Ai u, người hả, hay là quỷ?” Vừa mới đến nơi này, một con thiên nga đen liền nhảy dựng lên, vốn dĩ nó đang giả vờ bước đi thong dong, nhã nhặn, lúc này lông vũ màu đen toàn thân lại dựng đứng lên, vỗ cánh phành phạch, khá kích động khi nhìn thấy Sở Phong.
Nó vừa kêu lên, mấy người khác cũng đều xuất hiện.
“Cha, người trở lại rồi, khí sắc không tệ, nương nhớ người muốn chết.” Tích cực nhất chính là Hồn Quang chân thân của tiểu đạo sĩ, vẻ mặt cười cười, nói lời buồn nôn, hoàn toàn là muốn dụ dỗ nương của gã, làm giảm thương tổn đang ùn ùn kéo đến.
Gã khá chột dạ, trông thấy Sở Phong và thân phận chim non màu vàng của mình quay về, gã liền cong mông, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
“Nhi tử, qua đây, vi phụ rất nhớ ngươi!” Sở Phong chạy về phía trước, hận không thể lập tức tóm lấy chân thân của gã, dùng sức đánh.
“Cha, đợi lát nữa đi, con đi đào cho người một gốc dược lớn, nó sinh trưởng ở phía sau núi, chúng ta gặp lại sau!” Tiểu đạo sĩ cực kỳ trơn trượt, xoay người chạy.
Nhưng mà vèo một tiếng, gã đã bị Ánh Trích Tiên trực tiếp dùng Thần Quang Năm Màu nhốt lại.
Tiểu đạo sĩ lập tức kêu thảm thiết, nói: “Nương, cứu mạng!”
Sau đó, Sở Phong tiến lên, giang hai cánh tay, đi tới chỗ tỷ muội Ánh gia và Tần Lạc Âm, ngoài ra Ánh Vô Địch cũng ở đó.
Mắt Ánh Vô Địch phát ra ánh sáng xanh lục, nhìn vẻ mặt của y lúc này không tốt.
“Cậu em vợ, phiền đứng sang một bên!” Sở Phong trực tiếp đẩy y qua một bên không hề khách sáo.
Ánh Vô Địch: “@#$%^&*...”Y cảm thấy quá thiếu cảm giác tồn tại.
“Tỷ phu, cuối cùng ngươi cũng đã trở về, bọn ta đều cho rằng ngươi đã xảy ra bất trắc, ca ca của ta thường hoá vàng cho ngươi, nói là để ngươi ở dưới đất thấy thoải mái.” Tiểu loli tóc trắng nói.
Sau đó, cô nhóc trực tiếp nhảy lên, tới ôm Sở Phong đầy nhiệt tình.
Đứng cạnh đó, mặt của Ánh Vô Địch tái lại, một tỷ tỷ còn chưa đủ sao, muội muội cũng dính lấy Sở Phong đại ma đầu như vậy làm cho ánh sáng xanh lục trong mắt y sáng lên, đằng đằng sát khí.
“Có thể gặp lại mọi người thật tốt quá!” Sở Phong nói đầy tình cảm, nghĩ đến chữ mà tiểu đạo sĩ khắc, hắn rất xúc động, ít nhất trong một khắc kia hắn đã cảm nhận được sinh ly tử biệt cùng với nỗi bi thương, niềm thương cảm và tiếc nuối vô tận.
Sau đó, da mặt hắn rất dày, đi thẳng về phía trước, muốn niềm nở ôm Ánh Trích Tiên và Tần Lạc Âm.
Hai nàng liếc xéo, nhanh chóng lùi lại.
Ánh Vô Địch thì quả quyết chen ngang vào, trừng hai mắt nhìn hắn.
“Ha, Sở Phong, ngươi thấy sắc quên bạn, ngươi mang thứ gì tốt về không?” Âu Dương Phong hỏi.
“Đồ mang về quá kinh thiên động địa, chưa chắc chúng ta dám tu luyện, nhưng mà ta vẫn còn chút quà nhỏ tặng cho các ngươi.”
Sở Phong dứt lời, lấy tảng đá có khắc chữ ra khỏi vòng tay không gian, còn bước từng bước một, tự mình đưa cho bọn họ, làm trao đổi.
“A...” Tiểu đạo sĩ thấy thế, lập tức kêu thảm thiết.
“Có ý gì?” Âu Dương Phong nhìn nham thạch Sở Phong đưa cho hắn ta, nhìn qua nhìn lại, cân nhắc suy nghĩ, nghi ngờ chỗ nào đó.
Sau đó, hắn ta cất nham thạch, bước đi như thiên nga đi đến trước mặt Ánh Vô Địch, gương mặt nghiêm túc nói: “Vợ con ngươi ta sẽ chăm sóc, ngươi chớ lo lắng.”
Ánh Vô Địch ngẩn người, sau đó giận tím mặt, nắm lấy cái cổ thiên nga của hắn ta, muốn sống chết một trận với hắn ta.
Tức khắc, ở đây gà bay chó sủa, hai người đã lao vào đánh đấm.
“Trời ơi, cái tên cuồng tỷ tỷ, bình dấm chua, dừng tay cho ta, đây là tiểu đạo sĩ viết, ta chỉ là thỉnh giáo ngươi chút, dừng lại!” Âu Dương Phong gào lên.
Hai người đánh đấm không ngừng.
.....
Bên kia, Sở Phong đang thì thầm với Tần Lạc Âm, đưa nham thạch cho nàng, dáng vẻ rất bình tĩnh, hỏi han ân cần, trên mặt cười rạng rỡ.
Tần Lạc Âm cúi đầu nhìn chữ khắc trên nham thạch, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó trên người hiện lên vẻ lạnh lùng, rồi sắc mặt lại hơi đỏ, cuối cùng cắn răng không nói lời nào, hóa thành một luồng sáng xuất hiện trước mặt tiểu đạo sĩ, xách lỗ tai gã lên cho một trận.
“Ai da, đau chết con rồi, mẹ, đừng đánh nữa, đằng sau còn có một đám người xếp hàng chờ đánh con, mẹ ra tay nhẹ thôi!”
Tiểu đạo sĩ kêu thảm, gã tương đối rõ tình hình trước mắt, biết đám người này sẽ không bỏ qua cho gã, đã đoán trước được sẽ xảy ra chuyện gì.
Đáng tiếc, gã bị ngũ sắc thần quang cố định, căn bản không chạy được, nếu hông sớm đã chuồn rồi.
Lông vũ thiên nga đen của Âu Dương Phong lộn xộn, hắn ta vỗ cánh phành phạch, cõng vỏ rùa đen, hung hãn như con chó trụi lông đuôi, quát lên: “Sở Nan, ta đánh chết ngươi con rùa rụt cổ kia, dám nói xấu ta câu dẫn đại tẩu!”
Bên cạnh, sắc mặt Tần Lạc Âm càng đen, nàng muốn đánh cả Âu Dương Phong và tiểu đạo sĩ!
Tiểu đạo sĩ nói: “Âu Dương huynh đệ có chuyện gì từ từ nói, chúng ta hợp ý nhau, ngươi bình tĩnh, đừng kích động.”
“Phi!” Âu Dương Phong phun ra một ngụm nước bọt linh hồn, đè tiểu đạo sĩ xuống đó, lập tức đánh mạnh, rồi nhấn mạnh lần nữa: “Cháu trai lớn, ta là thúc của ngươi!”
“Ai da, đau chết đạo gia rồi, con trai Quân Đà dừng tay cho ta, nếu không quay lại ta sẽ tính sổ với ngươi, đừng tưởng rằng ta không đánh lại ngươi, đạo gia mà ra oai, các ngươi đều không phải đối thủ của ta!”
“Dê con nhát gan, ngươi còn dám uy hiếp ta!” Âu Dương Phong đè gã, dày vò một trận.
Tiểu đạo sĩ lập tức hoảng sợ, nói: “Âu Dương thúc thúc, dừng lại, đạo gia ta phục rồi!”
Chỗ khác, Sở Phong đang nói chuyện vui vẻ với Ánh Trích Tiên, rất quan tâm hỏi nàng tình hình một năm nay, đồng thời cũng tặng nham thạch cho nàng.
Ánh Trích Tiên tính tình linh hoạt, không nhiễm khói lửa nhân gian, nhưng mà, bây giờ tỉ mỉ xem xong khối bia đá này, sắc mặt lại đỏ ửng, sau đó nện thẳng nham thạch vào đầu tiểu đạo sĩ.
“A, nhị nương, người muốn giết người sao? Đau chết ta!” Tiểu đạo sĩ lăn lộn trên đất, giả bộ sợ hãi ở đó.
Ánh Vô Địch đến gần, đó mới thật sự là sắc mặt đen như đáy nồi, bởi vì tiểu đạo sĩ cứ lặp đi lặp lại khắc chữ trên nham thạch nói y cuồng tỷ tỷ, y cho rằng, đây là làm ô uế danh tiếng của y vô cùng.