Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Cữu cữu, người còn danh tiếng gì chứ? Người hỏi thử, ở đây ai không biết người yêu tỷ?” Tiểu đạo sĩ vịt chết mạnh miệng.
Ánh Vô Địch bị chọc tức rồi, vén ống tay áo lên, đập tiểu đạo sĩ đau nhức tại đây.
“Cữu cữu, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ. Á, người còn không tỉnh lại!” Tiểu đạo sĩ còn muốn cho Ánh Vô Địch một đòn cảnh tỉnh.
Sắc mặt Ánh Vô Địch lập tức đen thui, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi nói thêm một câu nữa xem?”
“Cậu thử đánh con nữa xem?” Tiểu đạo sĩ cố ý khiêu khích.
“Ầm!”
“Ai da, cậu đánh thật à? Cữu cữu, yêu tỷ là bệnh phải trị!” Tiểu đạo sĩ không thèm đếm xỉa nữa, vịt chết mạnh miệng đến cùng.
Nhưng mà, rất nhanh gã không giữ thăng bằng được nữa, thấy cha gã đang cầm hai miếng linh thạch cùng với mẹ gã và Ánh Trích Tiên ở đó nói chuyện ấm áp, trao đổi gì đó.
Tiểu đạo sĩ tức giận, người cha đáng xấu hổ này thật sự dùng chữ khắc của gã đi ghẹo người, quả là muốn chọc gã tức chết rồi, gã bị đánh ở đây, cha hắn ở đó phong cảnh kiều diễm, sắc mặt phơi phới, thật đáng hận, thật mất mặt.
Sau đó, Ánh Hiểu Hiểu đến khởi binh hỏi tội: “Tiểu đạo sĩ, ngươi miêu tả tỷ ta và Lạc Âm tỷ trọng tình trọng nghĩa, khoảnh khắc cuối cùng trong đời còn nhớ đến Sở Phong, thấy trong lòng người sóng gợn lăn tăn, tại sao đến lượt ta thì lại sơ lược vậy, không miêu tả kỹ?”
Sau đó, một nấm đấm nhỏ nện lên vành mắt tiểu đạo sĩ, khiến gã kêu thảm.
“Ta.....”
Tiểu đạo sĩ muốn chửi mẹ nó, chuyện gì đây? Không trình bày tiểu loli tóc trắng bạc, cô nhóc lại không vui, bởi thế đến đánh gã.
Gã thật sự không còn lời nào để hỏi ông trời, muốn hỏi thế gian này còn có công đạo không?
“Ngươi không phải thật sự muốn làm tiểu nương của ta chứ?” Gã không biết sống chết mà hỏi.
Sau đó, nắm đấm to như cái bát nện tới, Ánh Vô Địch còn ở đây kìa, dứt khoát động thủ, tiếp tục hành hung gã.
“A.... đau chết ta rồi, dừng lại, ta phục rồi, các vị nương, các vị thúc cữu, con xin lỗi, ngàn vạn lỗi sai đều là lỗi của con, các người dừng tay đi!”
...........
Qua một thời gian lâu, nơi này vẫn không thể yên tĩnh được.
Sở Phong không giấu diếm, giải thích chuyện mình trải qua ở bên cối xay đá, nhắc đến mấy trăm dụng cụ thần thi tung hoành một phương, khiến sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi.
Trở thành thần thì thế nào? Đến cuối cùng vẫn khó thoát cái chết, hơn nữa cuối đời còn lạnh lẽo như vậy, bị của cải màu xám vướng víu một đời, chết không nhắm mắt, thật sự thảm thiết.
“Này, tỷ phu, huynh nắm giữ dị thuật cấp thần, truyền thừa tối cao của sáu vị thần linh?” Đôi mắt của tiểu loli tóc trắng bạc sáng lên, nghe thấy thu hoạch của Sở Phong, khá phấn khởi.
“Đừng vội vui mừng, ta hỏi mọi người, thật sự dám luyện sao?” Sắc mặt Sở Phong nghiêm túc.
Bây giờ hắn càng ngày càng kiêng dè, ở thế giới này thu hoạch rất nhiều, có được dị thuật cấp thần mạnh nhất, nhưng hắn có chút không dám luyện tiếp.
Ánh Trích Tiên rất lý trí cũng rất bình tĩnh, nói: “Đây là một vấn đề rất nghiêm túc, cần nghiêm chỉnh, chúng ta cố gắng đừng rơi vào quá sâu.”
“Có phải tiếc quá rồi không, dị thuật cấp thần đó, bí pháp quyết định có thể thành thần, đặt trước mắt nhưng không thể tu hành, thật buồn.” Âu Dương Phong vò đầu bứt tai.
Sở Phong thấp giọng nói: “Thứ này có thể không động tạm thời có thể đừng động vào, đợi tìm được cách giải quyết rồi học sau cũng không sao, huống hồ chúng ta theo từng bước của cách hô hấp tu hành, nếu trăm năm qua đi, năng lượng tinh thần cũng có thể tăng lên tới bước vô cùng kinh ngạc.”
Sở Phong chính mắt nhìn thấy tình trạng bi thảm của mấy thần linh sau khi chết, ngay cả máu thần cũng tanh hôi, có mùi thối rửa, tro tàn mù mịt, hắn cảm thấy sợ hãi trong lòng.
“Quản lí chặt chẽ chúng ta!” Tần Lạc Âm đồng ý, cố gắng không tiếp xúc dị thuật.
Những người ở đây đều nghiêm túc gật đầu, thật ra không gian này quý giá không phải vì có dị thuật, mà là tốc độ trôi qua của thời gian không giống với vũ trụ ban đầu.
“Đúng rồi, mọi người phát hiện thần dược ở lân cận vực thẳm?” Sở Phong hỏi, hắn hơi động tâm.
“Phải, thần dược kia biết bay, dị tượng xuất hiện, mùi hương nồng nặc xông vào mũi, thật mê người, đáng tiếc bọn ta không dám hái, vẫn luôn đợi Yêu Yêu đến!” Âu Dương Phong nói đến đây hơi phấn khởi.
“Ta quyết định rồi, từ nay về sau, bắt đầu nghiên cứu kỹ trường vực này!” Sở Phong hạ quyết tâm.
Hắn cảm thấy, nếu như lợi dụng tốc độ thời gian ở đây tìm hiểu chút về trường vực, đủ để thoát khỏi trói buộc của cấp độ đại sư khu vực, thăng lên tông sư lĩnh vực.
Nếu như vậy, bất luận là dược thảo ở đỉnh núi màu máu hay là ở vực sâu này, đều có thể thuận lợi hái được!
Nói như vậy, trình độ tinh tiến trường vực, hái thuốc ăn, thực lực cũng sẽ tiến nhanh theo, một công đôi việc.
Hơn nữa sẽ không có vật chất kỳ lạ vướng víu, không cần lo lắng khi tuổi già có đại họa giáng đến.
Sở Phong càng nghĩ càng động lòng, nói: “Dẫn ta đến vực sâu xem thử.”
Hắn quyết định, chưa đến vạn bất đắc dĩ, tạm thời không luyện Tiểu Lục Đạo Thời Quang thuật, hắn hy vọng ngày nào đó vĩnh viễn cũng không đụng đến.
“Được, cùng nhau đi đi.” Âu Dương Phong dẫn đường, những người khác cũng đi theo, tiểu đạo sĩ cuối cùng cũng không bị đánh nữa, mặt gã rất oán hận.
Mặc dù tiếp giáp vực sâu, nhưng thật ra cũng cần lộ trình sáu bảy ngày, bởi vì trong vực sâu có thần thú, bọn họ không dám cách quá, sợ bị thấy rõ gì đó.
Sau bảy ngày, bọn họ xuôi theo cánh đồng hoang vắng đến một nơi kỳ lạ.
Một vực thẳm vắt ngang ở phía trước, sâu không thấy đáy, tối om, giống như sẽ cắn nuốt linh hồn con người, nó thật sự rất lớn, như đại dương đen, vô cùng mênh mông.
“Đây chỉ là một trong sáu cái vực sâu, ở đây tương đối mà nói thì khá yên tĩnh, bình thường không ai đến gần.” Tần Lạc Âm giới thiệu.
Sở Phong gật đầu, sau khi đến đây, đã ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt.
Dưới vực sâu, thấy lốm đốm sáng, thỉnh thoảng có tiếng chim tước kêu truyền đến, Sở Phong mở kim nhãn, nhìn chăm chú, tỉ mỉ, bên dưới giống như có một con chu tước đang lượn vòng, đỏ rực và xán lạn.
Theo như mọi người nói, đó là thần dược, bản thân còn có thể bay lên trời chui xuống đất.
“Ở đây không có ai bảo vệ?” Sở Phong kinh ngạc.
“Vực thẳm này tương đối đặc biệt, tồn tại vô cùng cổ xưa ngủ say, nó không cần bảo vệ, bình thường không thích người ngoài quấy rầy, cho nên rất yên tĩnh.” Ánh Trích Tiên nói rõ.
Năm cái vực sâu khác hoàn toàn không giống, không chỉ có thành trì dưới đất, còn có ruộng thuốc, phố xá, bình thường vô cùng náo nhiệt.
“Thần thú có phải tu hành dị thuật?” Sở Phong hỏi.
“Có tu hành, cho nên tuổi thọ rất ngắn ngủi, nhưng cũng có không tu hành, ví dụ như tồn tại cổ xưa ngủ say ở đây, không có cái gọi là tuổi già kỳ lạ, nó sống rất lâu, khiến mọi nơi kiêng dè.”
Đương nhiên, không tu dị thuật có nghĩa là phải sống qua những năm tháng bình thường tương đối dài, nhìn người khác xông lên trời, bản thân chỉ có thể từ từ tinh tiến.
Nhưng mà, thần thú có thiên phú kinh người, cuối cùng nhất định có thể trưởng thành dần.