Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1695 - Chương 1695: Thiên Tôn Trần Gian (1)

Thánh Khư Chương 1695: Thiên Tôn trần gian (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Thần dược dưới vực sâu thỉnh thoảng sẽ biến thành chim nhỏ màu đỏ bay lên, vươn cánh bay lượn, tràn ngập mùi thuốc, để lại mây ánh sáng đỏ tươi óng ánh, đáng tiếc nó rất cẩn thận, không bắt được nó.”

Ánh mắt Âu Dương Phong sốt ruột, sắp chảy nước miếng với thần dược dưới vực sâu rồi.

Những vực sâu khác, ít nhất cũng có hai ba thần thú ở cùng nhau, chỉ có ở đây có một thần thú, theo đó, theo những gì được biết, có thể là thần cầm chu tước!

Đúng là Cai tộc quanh năm cư trú ở đây, máu và hơi thở của chúng nó được tẩm bổ thần dược.

Bên ngoài suy đoán, tộc chu tước ít ỏi, huyết mạch càng ngày càng ít, cho dù diệt tộc, chỉ còn lại một con chu tước già vẫn luôn ngủ say, cho dù muốn cố sức kéo dài huyết thống Cai tộc, phải nghĩ cách.

“Nếu ta thi pháp ở đây, sẽ không quấy rầy con chu tước già kia chứ?” Sở Phong hỏi.

“Đừng gây ra tiếng động quá lớn là được, con thần cầm kia ngủ say nhiều năm, nhất thời sẽ không tỉnh lại đâu.” Âu Dương Phong nói.

Sở Phong bay lên, vận chuyển hỏa nhãn kim tinh, đứng bên trên vực thẳm, nhìn xuống dưới vực, hai luồng sáng vàng hiện lên, nhưng mà không xông xuống đất, mà hóa thành ký hiệu rạng rỡ.

Bây giờ hắn sử dụng loại thần năng này đã đủ thành thạo, không nhất định phải hào quang sáng loáng, kinh động bốn phương.

Vực sâu này quá tĩnh mịch, hơn nữa vô cùng to lớn, dưới đất rộng lớn, Sở Phong cảm thấy ít nhất cũng sâu mấy trăm dặm, sau đó, hắn tỉ mỉ tìm kiếm, cuối cùng cũng có phát hiện.

Đó là....

Con ngươi hắn rụt lại, nhìn thấy một hang ổ trên một tấm thạch bích, ở đó có sinh vật.

Nhìn kỹ thì thấy, một con chim già lông vũ toàn thân đã sắp rụng hết, lộ ra thân xác già nua, không nhúc nhích, không có một chút hơi thở sinh mạng nào, nằm ở đây, giống như đã chết rồi.

Thứ làm hắn kinh ngạc nhất là, trong sào huyệt còn có vài con chim tước đỏ, rất nhỏ, lông cánh toàn thân đỏ tươi, bước đi tập tễnh, đang cắn xé một con mãng xà.

“Á Thánh?”

Sở Phong giật nảy người, con mãng xà kia đã chết, nhưng mà, sừng vàng trên đầu nó tràn đầy năng lượng tuyệt đối vô cùng mạnh, giống như Á Thánh.

Đây là nói ai đây, một tộc chu tước không còn đời sau, rõ ràng tin lầm lẫn.

Sở Phong bỗng chốc thu hồi ánh mắt, nhanh chóng thoái lui.

“Nhìn thấy gì dưới đó thế?” Âu Dương Phong ló cái cổ dài, nghiêng đầu thiên nga, nhìn quanh trong vực thẳm tối đen.

“Đi, rời khỏi đây rồi nói!”

Vẻ mặt Sở Phong nghiêm túc, nói rõ ràng với bọn họ, chỗ này không tầm thường, suy đoán bên trong có sai sót.

Đến khi đi khá xa rồi, Sở Phong mới tỉ mỉ kể rõ.

“Cái gì, một con chu tước già sắp rụng hết lông, không cảm nhận được hô hấp, không còn sinh mạng dập dờn, điều quan trọng là còn mấy con chim đỏ nhỏ, ôi trời, cơ duyên cực lớn!” Nước miếng của Âu Dương Phong sắp chảy ra rồi.

“Ngươi không nghe thấy trọng điểm, mấy con tiểu chu tước đang cắn nuốt máu thịt của một con mãng xà cấp Á Thánh!” Sở Phong nghiêm túc vô cùng.

Điều này nghĩa là, con chu tước già kia nhìn như không còn sinh mạng, nhưng nhất định vẫn còn sống, hơn nữa khá đáng sợ, vì dòng dõi mà chọn nguyên liệu thức ăn hơi thái quá.

“A, mãnh thú Á Thánh làm thức ăn, bình thường rất ít khi ta ăn.” Tiểu loli tóc trắng bạc nói.

Sở Phong vỗ tay lên trán, cảm thấy dây thần kinh của con trai Quân Đà và tiểu loli tóc trắng bạc quá lớn, hai người họ đang chú ý đến cái gì thế?

Tần Lạc Âm nói: “Chu tước già đã vào tuổi già, không thể nghi ngờ, nó đang tiết kiệm sức lực, giống như ngủ đông vậy, tiêu hao sinh mạng đến mức thấp nhất, chỉ khi cần bắt mồi cho chim nhỏ mới khôi phục.”

Nàng nói đúng bản chất, sinh mạng của chu tước già thật sự không còn nhiều.

Sau khi tiểu đạo sĩ bị đánh đau, mấy ngày nay buồn bã ỉu xìu, bây giờ cuối cùng cũng có tinh thần, nói: “Đại tạo hóa, đợi sau khi chu tước già tọa hóa, chúng ta xuống đó nhận nuôi thần cầm, đến lúc đó mỗi người một con chu tước làm vật cưỡi, Vô Lượng Thiên Tôn, nghĩ thôi đã kích động, phải biết rằng, loại thần cầm này quá hiếm, huyết thống cao quý, đây chính là tồn tại dám chống lại thần linh!”

Tiểu đạo sĩ càng nói càng kích động: “Đến lúc đó tự ta sừng sững bất động, ngồi trên lưng chu tước, bay lên chín tầng mây, lúc đó ta đã bước đầu có vận mệnh và khí chất Thiên Tôn.”

“Có lý, đến lúc đó ta để chu tước kéo xe cho ta!” Âu Dương Phong gật đầu.

Tiểu loli tóc trắng bạc chớp đôi mắt to nhìn hắn ta, nói: “Không phải bản thân ngươi đã là thần cầm sao? Đúng rồi, ngươi là giống cái nhỉ? Đến lúc đó tìm một con chu tước đực, làm đạo lữ với ngươi, ngươi nhất định sẽ rất vui.”

Âu Dương Phong: “.....!”

Hắn ta rất muốn đánh nhau với Ánh Hiểu Hiểu, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đen sì kia, tên cuồng tỷ tỷ đang nhìn hắn ta như hổ rình mồi, dáng vẻ như muốn ra tay thay muội muội, nên hắn ta nhịn xuống.

“Ông đây là nam, còn nữa, lúc trước Ánh Vô Địch ngươi là một tên tiểu bạch kiểm (1), gần đây ăn phải con nít chết sao, mặt mũi khó coi cả ngày đen như thế.”

Mặt Ánh Vô Địch nghiêm túc nói: “Có ngươi đen đó, đen từ đầu đến chân.”

“Mẹ nó, không muốn nói chuyện với ngươi nữa!” Âu Dương Phong bước một bước thiên nga, tức giận quay đầu không để ý y nữa.

“Có hơi khó, ở đó vô cùng nguy hiểm.” Tần Lạc Âm nói, nàng kiêng dè vực thẳm kia, không xem trọng cách bọn họ nói muốn nuôi chu tước.

Sở Phong gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, đây là một con chu tước già, mạnh quá mức, nhất định sẽ vì con cháu của nó mà lót sẳn đường lui, nếu không sao có thể yên tâm tạ thế?

Âu Dương Phong khẽ động lòng, nói: “A, ta nhớ đến một chuyện, gần đây có những đội ngũ khác liên tiếp nghe ngóng chuyện của chu tước vực thẳm, lần trước có người đi qua đất cư trú của chúng ta còn hỏi nữa.”

Điều này khiến mọi người đều ngẩn ngơ, cảm giác được tính nghiêm trọng của chuyện này.

“Những thần thú ở vực thẳm khác, hay là thần linh của cao nguyên Hung Thú đều phát giác ở đây, hơn nữa là đang thu thập tin tức, rất có khả năng sẽ ra tay ở đây!” Ánh Trích Tiên đưa ra suy đoán.

Một thần cầm sắp chết, đồ tốt trên người nó quá nhiều, cộng thêm phủ đệ của nó cất chứa thần dược, kinh thư, cho dù thần linh cũng động lòng.

Điều quan trọng nhất là, con nhỏ của thần cầm, loại sinh vật này một khi được thu phục và nuôi dưỡng, sức chiến đấu không thể tưởng tượng, còn có thể mạnh hơn bản thân thần linh.

“Nói như vậy, chúng ta trực tiếp vào cuộc sao?” Tiểu loli tóc trắng bạc không cam tâm.

“Sao có thể, mọi chuyện đều do người, cơ hội tạo ra cũng phải ôm một con chu tước con đi!” Âu Dương Phong xắn tay áo lên.

“Vô Lượng Thiên Tôn, chuyện này chúng ta vẫn có cơ hội, với kinh nghiệm bản Thiên Tôn tung hoành một đời mà nói, con chu tước già này không đơn giản, nói không chừng sẽ tạo ra một bất ngờ cho tất cả thần linh và thần thú, đến lúc đó chúng ta chưa chắc có thể nuôi dưỡng chu tước con, nhưng nhất định có thể thu thập được không ít máu thần!”

Tiểu đạo sĩ đưa ra phán xét, cho rằng ở đây hơn nửa sẽ xảy ra trận chiến của thần, máu thần thú, máu thần linh sẽ vẩy xuống đất.

Bình Luận (0)
Comment