Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ánh Trích Tiên gật đầu, nói: “Chu tước già có thể sẽ giả chết, hoặc là trước hãy chủ động dẫn nổ nguy cơ, ta nghĩ, trước khi nó chết phần lớn sẽ kéo theo thần thú, thần minh nào đó cùng lên đường.”
Hình ảnh tương lai xuất hiện trước mắt mọi người, chu tước già có đời sau, hơn nữa bản thân sắp chết, đây là đại **, sẽ dẫn đến một trận đại loạn đổ máu.
Âu Dương Phong nói: “Nguy rồi, chúng ta phải mau chóng trở về, nói với Yêu Yêu tỷ, đừng đến đánh cướp ở gần vực thẳm, bây giờ ở đây sắp trở thành vùng phi pháp!”
Theo liên lạc trước kia của bọn họ, Yêu Yêu có thể sẽ đến vực thẳm, mặc dù còn chưa xác định rốt cuộc sẽ đánh cướp dòng dõi thần thú nhà nào, nhưng mà, thần dược ở đây tuyệt đối có sức hấp dẫn lớn.
Trên đường đi, Sở Phong nói: “Chuẩn bị mọi lúc, đến lúc đó thần minh và thần thú, thần cầm bùng nổ đại chiến, nhất định sẽ giết người liên tục, máu thần văng khắp nơi, chúng ta phải cân nhắc kỹ càng, xem thử rốt cuộc là ngủ đông ở đây thu thập máu thần tính toán, hay là trực tiếp đi tóm ổ của thần minh hoặc là vực thẳm của thần thú khác thì thích hợp.”
“Cha, quả nhiên gừng càng già càng cay, từ đầu đến chân người đều là gen phạm tội, xấu từ trên xuống dưới, chúng ta còn đang nghĩ làm sao ở đây gây sức ép, nhưng người lại nhìn xa trông rộng, đã thị giác phạm tội minh mẫn, sắc bén của người nhìn rõ ngàn trăm vạn trong ngoài, bội phục.”
“Nghịch tử, con qua đây cho ta, ta đánh chết con!” Sở Phong đuổi theo!”
“Vô lượng Thiên Tôn, tiểu đạo xin đi trước!” Tiểu đạo sĩ vỗ mông, bước bằng đôi chân ngắn, chạy như điên, gã nắm vững bí thuật kiếp trước, vẫn luôn kiêu ngạo, tự cho rằng cho dù mới sinh ra cũng không kém ai.
Mọi người thấy thế, chỉ đành đuổi theo sau.
“Thằng cháu trai lớn này thật là không chịu thua, đôi chân ngắn vậy mà chạy nhanh thật!” Sau khi chạy được nửa đường, Âu Dương Phong mệt mỏi lè lưỡi như con chó vàng, há mồm thở dốc, có chút không chịu nổi.
Tiểu đạo sĩ có thể mượn khí hậu, bước xa hơn, đi một chút là hơn mười dặm, thật sự rất nhanh, đừng thấy chân ngắn không dài, nhưng rất xảo trá.
Những người khác rất mệt mỏi, nếu như Ánh Hiểu Hiểu không có ngũ sắc thần quang của tỷ tỷ cô nhóc đưa theo, nhất định sớm đã tụt lại phía sau không còn thấy bóng dáng rồi.
Bọn họ rượt theo một đường, đồng thời cũng kèm thêm tiếng hét của tiểu đạo sĩ, dù sao đời này tuổi nhỏ quá, sức lực không đủ, sau khi bị Sở Phong bắt khó tránh bị treo lên đánh.
Đến khi bọn họ về đến chỗ dừng chân ban đầu, đã là sáu ngày sau rồi, so với khi đi thì nhanh hơn.
Bọn họ quyết định đợi ở đây, chạm mặt với người của núi Bất Diệt, nói rõ tình hình gần đây của vực thẳm, không thể làm bừa, ngồi làm ngư ông đắc lợi mới là chính đạo.
“Không đúng, có thứ gì đó ở đây!” Âu Dương Phong cảnh giác.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy một con hồ ly già què chân, một chân trước biến mất, một chân sau còn lại một nửa, tròng mắt vàng óng, nhưng màu lông ảm đạm, lông thú sắp hết sáng rồi, hơn nữa hơn phần nửa cơ thể phía sau gần như hóa đá, một vài vị trí trở thành nham thạch, bao gồm cả cái chân què.
“Yêu quái gì thế?” Tiểu đạo sĩ nhảy dựng lên, dựa vào bản năng, gã cảm thấy con hồ ly già lông hết phát sáng này không tầm thường.
“Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo hữu lễ.” Khắp mặt con hồ ly già lông vàng què chân này đều là vẻ hiền lành.
Tiểu đạo sĩ cái này gọi là lâu quá sinh chán ghét, gã cũng là Đạo tộc, nhưng mà, con hồ ly què chân, hai mắt vàng óng trước mặt, cũng đọc đạo hiệu y như gã, khiến gã thấy ghét.
“Hồ đại tiên, ngươi sửa niệm Di Đà Phật đi!” Tiểu đạo sĩ nhức răng, nhìn con hồ ly lông vàng này, bản thân lão cũng không biết xấu hổ niệm Vô Lượng Thiên Tôn.
“Bần đạo đau khổ, bây giờ.... ngay cả thân phận Đạo tộc cũng phải bị tước đoạt.” Lão hồ hy thở dài.
Nói đến đây, vành mắt nó đỏ lên.
Tình hình gì đây? Mọi người nhất thời không hiểu gì.
“Được, đừng khóc, ta cho phép ngươi niệm Thiên Tôn. Ngươi nói ta nghe, ngươi rốt cuộc có thân phận gì, sao lại chạy đến nơi dừng chân của bọn ta, có mục đích gì?”
Tiểu đạo sĩ hỏi.
“Ôi, thân phận của ta không nói cũng thôi, nói ra mọi người cũng không tin.” Hồ ly què lắc đầu.
“Nói, đạo gia ta thần kinh vững chắc, không giao động bởi ngôn luận, tiểu đạo ta cũng có thể mỉm cười cho qua.”
“Cũng được, tin hay không thì tùy, bần đạo là Thiên Tôn một đời của Đạo tộc, từng quan sát thế gian chìm nổi, ngồi xem chúng sinh tranh đoạt, không ngờ có một ngày, bản thân cũng thành một con kiến trong chốn hồng trần, đáng buồn đáng tiếc.” Dáng vẻ lão hồ ly lông vàng rất thương cảm, đau khổ đầy mặt, nhất lại đôi ngươi vàng óng càng lộ rõ mùi vị năm tháng, giống như đã trải qua muôn thuở lâu đời như vậy.
“Nói tiếng người đi!” Âu Dương Phong là người đầu tiên mở miệng.
“Hồ đại tiên, có phải ngươi muốn dùng thuật mê hoặc với bọn ta không? Vô dụng thôi!” Tiểu đạo sĩ cũng mặc kệ, cả ngày niệm Vô Lượng Thiên Tôn, kết quả hôm nay một lão hồ ly chạy tới trước mặt nói bản thân là Thiên Tôn, không phải vã vào mặt gã sao?
“Bần đạo biết ngay các người không tin, không nhắc thì thôi, chuyện cũ bay theo gió, Thiên Tôn cũng có lúc hóa thành bùn đất, có gì mà không nhìn thấu chứ.” Lão hồ ly què chân lắc đầu.
Tiểu đạo sĩ, Âu Dương Phong dĩ nhiên không tin.
Nhưng Sở Phong lại khiếp sợ, bởi vì hắn nhìn thấy phía sau lão hồ ly què chân ngoại trừ cái đuôi cụt hóa đá ra, còn có tám vết sẹo, điều này nghĩa là lão ít nhất cũng là Thiên Hồ chín đuôi!
Bởi thế, Sở Phong nói: “Nếu ngươi là Thiên Tôn, vì sao rơi xuống bước đường này?”
“Bị bỏ rơi.” Lão hồ ly cười bi thảm.
“Vì sao bị bỏ rơi?”
“Đâu chỉ mình ta bị bỏ, ngay cả vùng trời đất này đều bị vứt bỏ rồi, sinh ra ở thế giới này là khổ của các người, rơi xuống thế giới này là khó của các người, nếu như ở lâu ở nơi này, cuối đời sẽ chết rất thảm.”
Tiểu đạo sĩ bĩu môi, nói: “Thần côn, thủ đoạn này của ngươi đều là năm đó bần đạo thừa ra, không đáng nhắc đến, ai không biết tu luyện dị thuật tuổi già không có kết cục tốt, ngươi đừng giả vờ Thiên Tôn nữa.”
“Thôi vậy, gặp nhau tức là duyên, bần đạo đoán một quẻ.” Lão hồ ly lông vàng híp mắt, suy xét một hồi, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Không hay, lân cận vực thẳm sắp có đại loạn, trong ba ngày sẽ có thần chiến, đến lúc đó phần lớn sẽ có tuyệt thế thần cầm càn quét thiên hạ!”
Mọi người đều ngẩn ngơ, nếu như là sáu ngày trước, hồ ly què chân này dám bói như thế, bọn họ đánh chết cũng không tin, nhưng sau khi Sở Phong chính mắt nhìn thấy tình trạng của chu tước già dưới vực thẳm, bây giờ không khỏi hoảng sợ.
“Này, hôm nay tiểu cư sĩ chắc sẽ có tai họa huyết quang.” Hồ ly què chân nhìn tiểu đạo sĩ nói.
Tiểu đạo sĩ ngẩng đầu, khinh thường nói: “Lừa ai vậy, tiếp theo có phải ngươi định nói, giúp ta hóa giải, sau đó bảo ta cho ngươi ít tiền nhang đèn không? Chuyện này ta rõ hơn hết, cũng không nhìn xem tiểu đạo ta đời trước là ai, người chuyên nghiệp càng rõ hơn ngươi!”