Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1697 - Chương 1697: Một Gia Đình (1)

Thánh Khư Chương 1697: Một gia đình (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Bần đạo chưa từng nói dối, khi còn ở trần gian, thần vương khắp nơi cũng không thể xin ta một quẻ, hôm nay chủ động tặng quẻ lại bị ngươi thờ ơ, bỏ đi bỏ đi, duyên phận đã hết, từ biệt tại đây.”

Nói đến đây, lão gian nan di chuyển nửa thân thể sau đã hóa đá, muốn rời khỏi rơi này.

“Ồm!”

Ngay lúc này, xa xa truyền tới tiếng bò rống thật to, vang dội khắp nơi.

“Con à, môn đệ thế gia một đời vùng sông nước thư hương Nam Giang thiên kiêu Lữ Phi Dương ở đây, thử hỏi thiên hạ, ai dám giành tiên phong? Chúng sâu mọt hại nước đều đến đây dập đầu!”

Cuối mặt đất đánh đến, rất rõ ràng chính là người của núi Bất Diệt.

“Người đệ nhất thiên hạ ở đây, hai mươi năm tung hoành thiên hạ, ai dám chống lại?” Ở nơi xa, tiếng của lão Lư cuồn cuộn, tràn đầy năng lượng.

“Moo!”

Đồng thời, cùng với tiếng bò rống, một luồng ánh sáng đen lướt ngang qua trời đất, giống như một ngọn núi lớn, đó là một con Đại Hắc Ngưu, hình thể khổng lồ, nhanh như tia chớp, đang đánh nhau kịch liệt với mọi người.

“Dám bắt nạt huynh đệ của ta, mau bắt lấy vũ khí!” Âu Dương Phong kêu lên một tiếng, lao về phía trước, nhưng lại nhìn thấy lão Lư và Đại Hắc Ngưu, ban đầu hắn ta cũng muốn đi tìm bọn họ.

Sở Phong thấy thế, không nói gì cả mà trực tiếp lao thẳng về phía cuối chân trời, ánh sáng âm dương quét ra, bắn phá vào kẻ thù.

Những người tấn công này là một đám giặc cỏ, trong đó có người lẫn hung thú, hoành hành trên cánh đồng hoang vu, tất cả đều rất hung hãn, nếu không có Đại Hắc Ngưu và Lão Lư coi như dũng mãnh thì có thể đã bị giết rồi.

Sau đó, đám người Ánh Trích Tiên, Tần Lạc Âm và Ánh Vô Địch cũng tham gia, đến từ cùng một vũ trụ, đương nhiên muốn giúp đỡ.

Tiểu đạo sĩ bất chấp khó khăn tiến lên, gã quan sát, một đám chú bác có thể có năm sáu người, cũng may là chưa tới hết, nếu không chỉ cần kêu một tiếng cũng khiến gã đau đầu.

“Moo, Sở Phong? Là người hay quỷ vậy? Không phải ngươi lao vào cối xay tự sát rồi sao?” Đại Hắc Ngưu kêu một cách kỳ lạ, kích động nhảy dựng lên.

Khoảng thời gian trước biết Sở Phong biến mất, thật sự là sét đánh giữa trời quang, trong lúc nhất thời khiến cho bọn họ vô cùng lo lắng.

Lao vào cối xay tự sát? Sắc mặt của Sở Phong hơi đen, là ai bịa đặt, hắn nhìn về phía Âu Dương Phong và tiểu đạo sĩ rồi nhìn lướt qua Ánh Vô Địch, phỏng chừng có khả năng là ba người họ.

“Con trai ơi con trai ơi, hù chết lừa gia ta rồi, ta còn tưởng rằng ban ngày ban mặt thấy quỷ. Ha ha, Sở Phong huynh đệ nhìn thấy ngươi ta rất vui, không thể tin được, chúng ta lại gặp nhau ở nơi hoang tàn này. Đúng là duyên phận, ban đầu lão Lư ta nghe nói ngươi lao vào cối xay tự sát thì lập tức sợ hãi, cảm giác không thiết sống nữa, bây giờ cuối cùng đã có lại dũng khí sống tiếp.”

Sở Phong nghe vậy, khóe miệng run rẩy và trách mắng: “Nói lung tung cái gì vậy, nói giống như ta với ngươi rất mờ ám, ngươi cho rằng ngươi tuyệt sắc khuynh thành, mê hoặc thế gian à?”

Lão Lư cười gượng rồi giải thích: “Không phải, ngươi hiểu lầm rồi, ý của ta là ngay cả ông trời cũng không chấp nhận tai họa như vậy giáng trúng ngươi, ngươi vẫn có thể trở về tung tăng nhảy nhót, thật sự cho bọn ta sự khích lệ lớn lao, người tốt như chúng ta, rất ít buôn thần bán thánh, nhất định có thể sống lâu hơn.”

“Trên trời ngon nhất là thịt rồng, dưới trần gian ngon nhất là thịt lừa, ngươi muốn cho ta nếm thử thức ăn tươi sống à?” Sở Phong cười lạnh nhìn về phía ông ta.

“Buồn cười, các ngươi xem bổn tọa là tờ giấy sao, tán tỉnh ve vãn trước mặt ta, giết hết các ngươi!” Tên thủ lĩnh đám giặc cỏ quát.

Đây là một con voi ma-mút, lông dài rậm màu vàng, thân thể cao lớn, chạy nhanh khiến cho đất rung núi chuyển, lao về phía Sở Phong một cách dã man.

“Mẹ nó, khả năng quan sát của ngươi có vấn đề à, con mắt nào của ngươi thấy lừa gia đang tán tỉnh, thân là con nhà có dòng dõi Nho học, lừa gia luôn rất chính thống, mắt thẩm mỹ cũng vô cùng bình thường.” Đôi tai to dài của ông ta dựng đứng lên, nhe răng cửa lớn và nói: “Ta thích lỗ tai to, nụ cười để lộ ra hàm răng trắng rắn chắc, tốt nhất là tộc Thiên Mã, quả thực không được, mỹ nữ của bộ tộc kỳ lân cũng ổn, ngươi đây là đang nghi ngờ định hướng thẩm mỹ của lừa gia sao?”

Sở Phong muốn đá chết ông ta, muốn đánh bay.

Ngay cả con voi ma-mút kia cũng trực tiếp quay đầu lao tới giết lão Lư, một đôi ngà voi sáng lên và hóa thành hóa thành hai món bí bảo bay ra ngoài, hàn quang lập lòe như muốn cắt nhỏ hư không.

“Keng!”

Vào thời khắc mấu chốt, Âu Dương Phong ra tay, tràn đầy nghĩa khí, cản trở hai thanh loan đao và đánh nhau với thủ lĩnh của đám giặc cỏ.

“Huynh đệ, mau ra tay đi, ở đây có cao thủ cấp Kim Thân!” Ở một nơi xa hơn, hổ Đông Bắc tru lên, một mạch điên cuồng bỏ chạy.

Lúc này, đám người Ánh Trích Tiên và tiểu đạo sĩ cũng đánh tới rồi, Sở Phong không do dự, sợ chậm trễ nữa sẽ xảy ra chuyện, hắn vọt tới gần Ánh Trích Tiên và yêu cầu nàng liên thủ thi triển Thất Bảo Diệu Thuật, tốc chiến tốc thắng.

Xoẹt!

Hai người kề vai sát cánh, bay ngang qua bầu trời như một ánh cầu vòng sáng lạn, cơn mưa ánh sáng có uy lực khủng bố trút xuống, khiến cho đám giặc cỏ phía dưới kêu thảm thiết không ngừng.

Chỉ là một đợt oanh sát(1) mà khiến cho mười mấy người mất mạng.

(1) Oanh sát: giết người bằng đạn hoặc đạn pháo dày đặc.

“Đi!”

Voi ma-mút hoảng hốt, quay đầu bỏ chạy, nhưng đã muộn rồi, Sở Phong và Ánh Trích Tiên giống như một đôi thần tiên quyến lữ, lướt qua hư không và quét xuống một ánh sáng màu sặc sỡ, oanh sát nó, thân thể khổng lồ trực tiếp nổ tung, trở thành máu và xương.

Cả đám giặc cỏ vô cùng sợ hãi, bị dọa đến mặt mũi tái mét, bỏ chạy loạn xạ, kết quả là bọn chúng bị đuổi giết và hầu như tất cả đều chết ở đây.

“Huynh đệ à, dọa chết ta rồi, ngươi không sao thì tốt.” Hổ Đông Bắc, Mã Vương cũng chạy tới, ôm nhiệt tình.

Ngoài ra, còn có Ngao Vương, cả lão Lư và Đại Hắc Ngưu, tổng cộng năm người đuổi tới đây.

“Huynh đệ, ngươi không sao thì tốt, bình an trở về, thật đáng mừng.” Đại Hắc Ngưu cũng tiến lên và ôm lấy Sở Phong.

“Vừa rồi Sở Phong và tỷ của ngươi thi triển công phu gì vậy, kề vai sát cánh, tâm linh tương thông trong truyền thuyết hay là võ công song tu đơn thuần?” Lão Lư nhỏ giọng hỏi Ánh Vô Địch.

Sắc mặt của Ánh Vô Địch bắt đầu tím đen, cố gắng kiềm chế không nổi giận.

Mọi người gặp nhau, đương nhiên là vô cùng nhiệt tình và vui vẻ, một hồi lâu sau mới bình tĩnh lại.

Cuối cùng Sở Phong hỏi: “Mấy người Yêu Yêu đâu?”

“Công chúa Yêu phát hiện ra tung tích con nối dõi của thần thú cho nên dẫn người đến chỗ bạn bè trao đổi một số chuyện hợp tác tiếp theo.” Mã Vương nói.

“Chuyện hợp tác gì?” Sở Phong tò mò.

“Có lẽ là muốn mượn một chút máu thần thú từ đối phương.” Vẻ mặt hổ Đông Bắc đứng đắn trả lời.

Sở Phong không biết nói gì, đây là cướp bóc thần thú đời sau, nói văn nhã như vậy làm gì, lại chẳng phải người ngoài.

Bình Luận (0)
Comment