Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1698 - Chương 1698: Một Gia Đình (2)

Thánh Khư Chương 1698: Một gia đình (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Hổ Đông Bắc nói: “E hèm, đây không phải…Em dâu cũng ở đây sao, ta sợ ảnh hưởng không tốt, cho nên nghiền ngẫm từng chữ một, cố gắng nói chuyện tình cảm như vậy.”

Thế mà cũng kêu văn nhã, thế mà cũng kêu là nghiền ngẫm từng chữ một, không phải đều là tiếng địa phương sao?

“Chao ôi, cháu trai càng lớn càng tuấn tú.” Lão Lư nhiệt tình tiến lên lôi kéo làm quen, chào hỏi với tiểu đạo sĩ, trực tiếp bế lên và nhe răng cười với gã.

Tiểu đạo sĩ cũng mỉm cười, cuối cùng cũng có người khen.

“Các ngươi xem, ta và cháu trai lớn có phải đặc biệt có tướng mạo chú cháu không? Rất có duyên phận, lỗ tai dài giống nhau, hàm răng cũng trắng, nhìn một cái là thấy vui tai vui mắt.”

Khuôn mặt của tiểu đạo sĩ lập tức đen lại, mẹ nó, ánh mắt bị sao vậy, giống ông ta chỗ nào?

Cuối cùng Đại Hắc Ngưu cũng nói một câu công bằng: “Đừng có lẫn lộn, cháu trai lớn anh tuấn như vậy, làm sao ngươi có thể so sánh được, nhìn thấy không, mặt của nó hơi đen, màu da cũng gần giống ta, kiểu của chúng ta có khí chất mẫu mực trung hậu mà khỏe mạnh.”

Mặt của tiểu đạo sĩ càng đen hơn, sắc mặt không tốt nhìn Đại Hắc Ngưu, ngươi đen từ đầu tới chân, còn không biết xấu hổ nói ta với ngươi cùng một kiểu, đây là khen người hay mắng người vậy?

Đại Hắc Ngưu tiến thêm một bước gật đầu nói: “Ngươi xem mặt của cháu trai lớn đen hơn, khí chất dũng cảm càng ngày càng tương xứng với ta, bộ dáng nhỏ nhắn quá anh tuấn, nhìn thấy nó ta không khỏi nhớ tới bản thân khi còn nhỏ.”

“Các ngươi câm hết đi, có ai khen người khác như thế không? Không biết thì đừng nói!” Mã Vương khiển trách bọn họ, sờ cái đầu trọc bóng lưỡng của mình rồi tiến lên, nở nụ cười hiền lành.

Tiểu đạo sĩ lập tức cảnh giác, giành nói: “Ta có mái tóc dài đen nhánh, không phải đầu trọc, không giống ông đâu!”

“Các ngươi nhìn xem, cháu trai lớn thông minh biết bao, đều bị lời khen ngợi của các ngươi dọa sợ, ta đã có dự phòng trước rồi, yên tâm, Mã thúc thúc của ngươi cẩn thận và cân nhắc, làm sao có thể nối gót bọn họ nói chuyện tục tằng giống một đám quê mùa được.Cháu trai lớn rất đẹp trai, ngươi nhìn đôi môi anh đào này, đôi mắt long lanh này, quả thực là…” Nói tới đây hắn ta nhìn về phía Ánh Trích Tiên và nói: “Rất giống với Ánh tiên tử, thực sự giống nhau như đúc, tương lai chắc chắn phong thần như ngọc(2), trở thành mỹ nam đẹp nhất Tinh Không, mẹ con đều có phong thái xuất chúng, như tiên giáng trần, truyền từ đời này sang đời khác.”

(2) Phong thần như ngọc: miêu tả một người giàu có và đẹp trai, có khuôn mặt như ngọc.

Sau khi Mã Vương nói xong đắc ý dào dạt, tự nhiên bản thân giỏi nịnh hót lão Mã gia dám nói thiên hạ đệ nhất, không ai dám nói thiên hạ đệ nhị, không, ngay cả mẹ của đứa trẻ cũng sẽ khen ngợi hắn ta.

Nhưng, mọi người ở hiện trường lại hóa đá, tương đối yên tĩnh, đặc biệt khuôn mặt của Tần Lạc Âm và Ánh Trích Tiên bắt đầu hơi đen lại, muốn đánh hắn ta một trận.

Tiểu đạo sĩ yên lặng xoay người sang chỗ khác, cảm giác còn tổn thương nặng nề hơn sự so sánh vừa rồi, đám thúc bá này…Rất không đáng tin!

“Các ngươi làm sao vậy?” Mã Vương còn chưa biết rõ chuyện gì đang xảy ra, hỏi Ánh Vô Địch: “Ánh đại huynh đệ, ngươi nói xem có phải không, có một đứa cháu ngoại trai như vậy, con của tỷ ruột, cũng là phúc khí của nhà họ Ánh các ngươi.”

Sắc mặt của Ánh Vô Địch biến từ màu đen sang màu xanh, ánh mắt xanh biếc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi câm miệng cho ta!”

Mã Vương thẳng cổ, nói: “Mẹ nó, ngươi có ý gì, ngươi khinh thường trái đất bọn ta sao? Bây giờ bọn ta cũng là một trong mười người đứng đầu, môn đăng hộ đối, tiên tử nhà họ Ánh gả vào trái đất sẽ không phải chịu uất ức. Ta biết rồi, ngươi là mặt mũi gia trưởng phong kiến điển hình, muốn dùng gậy đánh đôi uyên ương, không có cửa đâu, con cũng đã có rồi, ngươi làm gì được?!”

Mã Vương nói dài dòng khiến cho Ánh Vô Địch phun máu chó đầy đầu, nước miếng văng khắp nơi, còn mạnh hơn con cóc, phun đầy mặt Ánh Vô Địch.

“Dừng lại!” Sở Phong mau chóng cản hắn ta lại, nếu khôn nơi này không xảy ra đánh nhau thì không được.

Sau khi Mã Vương biết sự thật, suýt chút nữa quay đầu bỏ đi, đồng thờ hắn ta còn chửi thầm, rõ ràng nhìn thấy Sở Phong và Ánh Trích Tiên kề vai sát cánh, thi triển võ công song tu, tại sao mẹ của đứa trẻ lại là người khác, kỳ cục quá, không chiếu cố đám người già độc thân mấy trăm năm như bọn họ chút nào, làm sao mà bọn họ chịu nổi chứ?!

“A, xin lỗi, đây là…Ha ha ha, cháu trai lớn và nữ thần Lạc Âm rất giống nhau, chín phần giống mẹ, một phần giống cha, khó tránh đẹp trai như vậy!”

Nhưng quá nhạt nhẽo, hai nàng đều không để ý tới hắn ta.

Cuối cùng, vẫn là tiểu đạo sĩ nói sang chuyện khác: “Ơ, con cáo già Thiên Tôn què chân đâu rồi?”

Khi bọn họ quay lại, dấu vết của con cáo đã biến mất, không thấy đâu cả, nó đã bỏ trốn mất dạng từ lâu.

“Quả nhiên là kẻ lừa đảo, thần côn(2), ngươi muốn gạt ta nói có tai họa đẫm máu, sao có thể!” Mới đầu tiểu đạo sĩ còn nói thầm, nhưng nghe thấy Yêu Yêu đang ở cách đó không xa, gã cảm thấy có một người cô hay một người mẹ dũng mãnh khiến cho gã hoa mắt như vậy, phỏng chừng không ai dám làm hại gã.

(2) Thần côn: Kẻ hay giở trò

Vì thế, gã còn cố ý chứng thực với đám người Đại Hắc Ngưu và lão Lư, Yêu Yêu có thực sự đến hay không.

“Ta đoán là sau khi mượn được máu thần sẽ lập tức đến!” Hổ Đông Bắc gật đầu, trả lời một cách chắc chắn.

Yêu Yêu đến, tiểu đạo sĩ thở ra một hơi rồi nói: “Như vậy thì ta yên tâm rồi, nhất định sẽ không có tai họa đẫm máu.”

Nhưng, mí mắt của Sở Phong giật giật, suy đoán của hắn hoàn toàn khác, hắn đoán nếu tiểu đạo sĩ có tai họa đẫm máu thì cũng sẽ trả trên người Yêu Yêu.

Hắn hơi hối hận, không nên dạy dỗ tiểu đạo sĩ, trong chốc lát nếu nhìn thấy Yêu Yêu sẽ nhận người thân lung tung, tiểu đạo sĩ có tai họa đẫm máu thì thôi đi, ngay cả hắn cũng có khả năng gặp phải tai họa đẫm máu, cha con có thể sẽ bị giết chết hết, vậy thì thảm rồi!

Sở Phong lâm trận dặn dò: “Con trai, ta nói với con này, trong chốc lát nhìn thấy Yêu Yêu tỷ, con phải tôn trọng, không được nói năng lung tung, biết chưa?”

“Cha, con làm được, người yên tâm đi!” Tiểu đạo sĩ hiên ngang tự tin.

Yên tâm mới là lạ! Sở Phong nhìn chằm chằm gã, chung quy vẫn cảm thấy đây là cái đồ hãm hại cha.

“Cha nói với con, có vài lời nói con phải suy nghĩ kỹ, bây giờ thật sự không thể nói, con có hiểu không?” Sở Phong cảnh cáo gã.

“Vô Lượng Thiên Tôn, khi tiểu đạo con tung hoành cấm địa đệ nhất thiên hạ, cha còn chưa ra đời đâu, có dạng nữ nhân nào mà con chưa gặp phải, từng kết giao với công chúa hoàng triều Bất Diệt, con gái của Thần Vương, càng đừng nói đến…”

Tiểu đạo sĩ khoác lác, nhưng cuối cùng không dám nói ra hai chữ Yêu Yêu, chủ yếu là vì lần trước bị trừng trị thê thảm, bây giờ vẫn còn sợ.

“Được lắm, lát nữa ta sẽ nói chuyện này với Yêu Yêu tỷ, xem ngươi giải thích thế nào!” Tiểu loli tóc bạc mở miệng, cười hì hì.

Bình Luận (0)
Comment