"Đều im lặng à, nếu không ai phản đối ta đây bắt đầu động thủ!" Ưng Vương tàn nhẫn nói, mang theo sát khí lạnh lẽo thấu xương, nó bay đến một thành phố của đất Thục.
Soạt!
Một ánh sáng trắng từ núi Nga Mi vọt lên, rực rỡ vô ngần, lao đến cực nhanh.
Đó là cái gì? Tất cả mọi người ngẩn ra.
Hình ảnh vệ tinh bắt được khiến mọi người phải khiếp sợ.
Hiện tại, đất Thục trở thành tiêu điểm, vệ tinh còn sử dụng được đều tập trung tại đây.
"Trời ạ, tôi vừa thấy cái gì vậy, hình như trông giống... kiếm quang!"
"Nó vọt lên từ núi Nga Mi?!"
Có người kêu lên sợ hãi, không khỏi chấn động.
Đất Thục có vô số truyền thuyết về kiếm tiên, sao không khiến người ta nghĩ nhiều cho được?
Núi Nga Mi, núi Thanh Thành đều được xem là nơi của truyền thuyết thần thoại Thục Sơn.
"Soạt!"
Ánh sáng trắng ấy rất mạnh, tốc độ nhanh đến khó tin, trực tiếp đuổi theo Ưng Vương.
Ưng Vương kinh hãi, lập tức đổi hướng, né được một kích này.
"Phi kiếm, là phi kiếm!"
Lúc này, những ai vừa trông thấy một màn vừa rồi đều vô cùng kích động, không nhịn được kêu lớn.
Hình ảnh được vệ tinh chụp lại khiến trong và ngoài nước khiếp sợ!
Soạt!
Ánh sáng trắng kia quay ngược lại, vẫn mạnh mẽ vô địch như cũ, bay về hướng Ưng Vương.
Phập!
Lần này Ưng Vương không né đi, đôi cánh có thể chẻ núi của nó bị xuyên thủng, có rất nhiều máu rơi xuống.
"Thần ơi, thế mà đâm xuyên qua rồi!" Đến cả nước ngoài cũng có người phải kinh ngạc thốt lên, hưng phấn và kích động vô cùng.
"Quốc gia cổ xưa quá thần kỳ, vậy mà thật sự có kiếm tiên!?" Ngay cả một số nhân vật cấp cao phương Tây cũng phải thốt lên sợ hãi.
Về phần trong nước thì càng khỏi phải nói, hoàn toàn sôi sục.
Mọi người vốn đang nản lòng thoái chí, hoàn toàn tuyệt vọng. Chẳng ai ngờ tới lại có một luồng ánh sáng trắng từ núi Nga Mi bay lên, đâm thủng cánh Ưng Vương.
"Kiếm khách núi Thục xuất thế!"
"Trên đời này thật sự có kiếm tiên, quá kinh người!"
...
Trên bầu trời đất Thục, Ưng Vương nhuốm máu. Nó lạnh lùng dừng lại ở phía xa, toàn thân tỏa ra kim khí sáng bóng, cực kì phẫn nộ. Nó thế mà lại bị thương nặng.
Thế nhưng nó cũng vô cùng kiêng kị, đang nhìn chằm chằm về một hướng, lạnh giọng hỏi: " Ngươi là ai?"
Ánh sáng trắng kia rốt cuộc dừng lại, lơ lửng trên không.
"Cái này..." Không chỉ Ưng Vương sửng sốt mà tất cả nhân loại cũng đều ngẩn người.
Đó không phải là phi kiếm!
Nó là một sinh vật, mang theo vầng sáng an lành, bay lượn ở nơi đó.
Một con hạc trắng, cánh chim trong suốt tỏa ra ánh sáng mông lung, mang theo sương trắng mờ ảo, giống như tiên khí vờn quanh.
Thân thể nó không lớn, chỉ xấp xỉ một con hạc bình thường, thế nhưng thần vận không gì so nổi này, giống như sinh linh của tiên đạo, siêu trần thoát tục.
Đỉnh đầu của nó đỏ tươi như mã não, trên người có một ít lông vũ màu đen, những nơi khác lông đều trắng tuyết, giống như ngọc Dương Chi. Đây có thể coi là một con hạc trắng.
Mà trong dân gian, nó còn được gọi là hạc tiên.
Kiếm khách Thục Sơn, lại chính là nó ư!?
"Vì sao ngươi lại đi giúp nhân loại?" Ưng Vương không cam lòng, đều là dị tộc, bây giờ mới bắt đầu nổi dậy, con hạc trắng này thế mà đối nghịch với nó.
"Mấy trăm năm trước ta bị thương, suýt chết trên núi Nga Mi. Là một ông lão đã cứu ta, cho ta thức ăn, đút ta nước uống. Nếu như không có ông ấy, ta đã sớm chết rồi, cũng không đợi được đến ngày này." Con hạc trắng mở miệng, vô cùng bình thản. Là thanh âm của nam tử rất dễ nghe, còn mang theo chút trầm thấp.
"Cho nên ngươi đối phó với ta?" Ưng Vương lạnh giọng hỏi.
"Đúng, ông lão kia đã chết được mấy trăm năm nhưng đây là quê nhà của ông ấy, ta không cho phép ngươi tàn sát trắng trợn, cũng sẽ không để mảnh đất này tiếp tục nhuốm máu." Hạc tiên đáp lời.
Đúng lúc này, trên mạng có người đưa ra tin tức kinh người.
Núi Nga Mi, ngày hôm nay chính thức có chủ nhân, không lâu trước đây các nơi đều thừa nhận thất bại, xác định bị một con hạc trắng chiếm giữ.
Đây là tin tức mà viện nghiên cứu Tiên Tần lộ ra!
Mọi người chấn động, không thể nghi ngờ chính là con hạc trắng trước mắt này đã đẩy lùi nhân mã khắp nơi, cũng đã khiến cho các bên đều chịu phục.
"Nếu như ta muốn tiếp tục thì sao?" Ưng Vương cười nhạt.
"Ta đây chỉ có thể xuất thủ!" Hạc tiên đáp, toàn thân tỏa sáng, vọt lên cực nhanh giống như một thanh phi kiếm!
Hạc tiên, trắng tựa tuyết, giống như một thanh phi kiếm dựng thẳng ngang trời. Trong phút chốc tỏa ra kiếm quang chói mắt!
Nó quá chói lọi, thân thể trong chớp mắt từ trắng tuyết như ngọc Dương Chi hóa thành rực sáng kinh người, kiếm quang xao động!
Đây là tình huống gì?
Mọi người nhìn trân trối nghẹn lời, hoài nghi mình có phải hoa mắt hay không.
Trên bầu trời có thêm một kiếm thể trắng thuần, đâm về phía Ưng Vương, kiếm quang soi sáng tứ phương.
Ưng Vương dài chừng năm mươi, sáu mươi mét, thể hình to lớn. Toàn thân như đúc thành từ than đá, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Bây giờ, lông vũ khắp người nó còn cứng rắn hơn cả sắt nguyên chất, gần như đã dựng đứng hết lên vì tức giận mà. Bởi vì nó cảm nhận được hơi thở hết sức nguy hiểm ở kề bên.
Đinh!
Nó lộ ra móng vuốt lớn sắc bén, đánh về hướng ánh sáng trắng. Trên bầu trời vang lên tiếng kim loại va chạm điếc tai.
Tiếng chim ưng vang lên, hết sức chói tai.
Phụt!
Máu văng tung tóe, Ưng Vương rút lui, toàn bộ cánh chim đen nhánh rối tung, tức giận dựng lên. Nó vừa kinh vừa sợ, đồng thời từ tận đáy lòng còn có một luồng khí lạnh đang dần bốc lên.
Móng của nó bị thương, lưu lại vết kiếm rất sâu, suýt chút nữa còn bị chém đứt mất một phần thân thể.
Phía dưới móng vuốt, vị trí huyết nhục bị kiếm khí xé rách, máu tươi chảy đầm đìa.
Hạc trắng ngang trời, nó rất dứt khoát, sau khi nói động thủ thì không chút do dự, cứ thế quyết đoán tấn công, kiếm quang xé trời, thực sự giống như một vị kiếm tiên.
Ưng Vương hét dài, nó phẫn nộ. Dù nói thế nào nó cũng là vương giả một phương, vậy mà gặp bất lợi những hai lần. Toàn thân nó tỏa sáng.
Oành một tiếng, nó giống như một vầng thái dương đen, ánh sáng đen cháy khắp toàn thân, ngọn lửa màu đen bập bùng đáng sợ. Sau đó nó mở miệng, phun ra một tia chớp.
Đó là tia chớp màu đen, kèm theo ánh lửa, bắn về phía hạc trắng.
Vù!
Giữa không trung, tiên hạc quá nhanh, trực tiếp tránh được, đồng thời lại xông về phía Ưng Vương lần nữa. Kiếm khí trắng tuyết tung hoành xao động!
Lúc này mọi người khắp nơi đều trợn to hai mắt, ngừng thở, căng thẳng nhìn chăm chú vào cảnh tượng này, có chút khó tin.
Lẽ nào, kiếm khách trong truyền thuyết của Thục Sơn lại là con hạc trắng này?
"Kéo chậm hình ảnh, nhìn kỹ!"
Có người trong quân đội nói nhỏ, bọ họ cũng hết sức kinh ngạc. Chuyện này quả thực có tính đột phá, không thể không nghiêm túc quan tâm.
Những hình ảnh do vệ tinh thu được kia, bắt đầu được phát chậm lại.
Giờ phút này mọi người mới nhìn rõ chân tướng, có phần chấn động.
Lúc hạc trắng tấn công, tư thế rất kì lạ. Nó thế nhưng không hề giương cánh mà lại khép ở hai bên cơ thể, đồng thời hai chân bật thẳng về phía sau.
Cơ thể của nó gần như tạo thành một đường thẳng, lấy mỏ làm kiếm, đánh về phía trước!