Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hồ ly hóa đá lải nhải cằn nhằn nói rất nhiều chuyện, một số chi tiết còn quá kinh hãi thế tục, khiến Sở Phong khiếp sợ không thôi.
Ví dụ như, hồ ly kia nói môn phát truyền thừa tám trăm vạn năm có không ít thần linh, có đến mấy vị thần vương tọa trấn, thậm chí còn tiếp cận nhân vật Thiên Tôn. Thế nhưng bởi vì muốn đi những nơi khác nhau để khai quật di bảo, kết quả là toàn bộ đạo thống đều bị tiêu diệt sạch sẽ trong một đêm, thần linh tộc này đều chết thảm, chỉ còn một lại một thần vương phát điên nên mới sống sót, nhưng khi gặp người đều hô lên trong di tích kia có thủy tổ chết đi của bọn họ, có bất thường lớn.
Thần vương a, làm sao có thể sợ hãi đồ vật và sinh linh này nọ? Nhưng hắn ta lại bị dọa đến nửa sống nửa chết, cuối cùng liền hóa điên, nghĩ một chút liền thấy khủng bố.
“Sư phó của ta cũng thực ác độc, là đại năng dương gian vô tình nhất...” Càng nói về sau, hồ ly lông vàng đã lã chã rơi lệ.
Nó cảm thấy rất áp lực, không biết bản thân đã ngốc ở thế giới này bao nhiêu năm rồi, nó sống lâu hơn rất nhiều thần minh, bởi lẽ trên người nó có một số thứ giúp nó tạm thời kéo dài chút hơi tàn.
Sau đó, khi nói đến chỗ thương tâm thì tâm trạng của nó liền mất kiểm soát, uất ức rất lâu rồi, lúc này mới kể lại một số việc với Sở Phong.
“Người trẻ tuổi, ta khuyên ngươi nên rời đi sớm một chút, nếu có cơ hội đến dương gian, có lẽ còn có thể hóa giải bệnh căn của ngươi.” Hồ ly què chân khuyên nhủ.
Sở Phong nghe vậy liền giật mình: “Ta thì có bệnh căn gì chứ?”
“Đây chính là mảnh đất Đọa Lạc, cả thế giới này đều mắc bệnh chứ đừng nói đến ngươi, không ai ở đây là không bệnh, ngươi nhìn xem mấy thần linh kia mới sống được bao lâu chứ? Sáu bảy trăm tuổi đã đi hết tận cùng sinh mệnh, làm sao có khả năng!”
“Ta bị bệnh.” Sở Phong lẩm bẩm.
“Ngươi ở thế giới này cả trăm năm, bệnh không tính là nhẹ đâu, biện pháp hiệu quả nhất chính là xông vào một nơi nào đó trong cấm địa mà tìm cơ duyên. Nếu như có thể mang ra một là bùa thần bí, sau đó ngươi liền đi chuyển thế đầu thai, đây chính là biện pháp ổn thỏa nhất. Nhưng mà cũng không thực tế, ngươi chắc chắn không làm được. Ngay cả đại năng xông vào cấm địa đều bị đánh giết đến chết, địa phương đó không mấy người có thể đi vào thành công, trừ phi nhiều đại năng dương gian cùng nhau hợp tác đi lấy thì may ra còn có thể.”
Hồ ly què chân nêu ra đề nghị cho hắn.
Sở Phong im lặng, thế giới này đáng sợ như vậy sao? Ngây người ở đây đã trăm năm thời gian, tương lai có thể xảy ra vấn đề lớn?
“Con đường phía trước ngươi đi không qua được đâu, vẫn nên tranh thủ thời gian đến dương gian đi, nơi đó có sơn xuyên địa thế đặc biệt, một số nơi nói không chừng có trái quả hiếm lạ, hoặc là sự đặc thù của Thiên Tôn có khả năng sẽ giúp ngươi hóa giải.”
“Có đáng sợ như vậy sao?” Sở Phong không kiềm được mà hỏi, vùng đất Đọa Lạc không khỏi quá kinh người, hắn chẳng qua chỉ ở đây có một trăm năm, vậy mà lại xảy ra vấn đề như thế.
“Còn đáng sợ hơn so với ngươi tưởng tượng nhiều lắm. Ngươi biết không, thế giới này bị vị đại năng sư tôn của ta dự tính từ lâu, muốn luyện hóa nó thành chí bảo thời gian, nhưng cuối cùng y cũng phải từ bỏ.”
“Cái gì?!” Sở Phong quá đỗi kinh ngạc.
Hắn đã nghe thiếu nữ Hi nói qua. Lúc trước, thế giới này được người dương gian gọi là vùng đất Đọa Lạc, năm đó chư thần tiến công dương gian đã xé mở một góc ở nơi này.
Nhưng mà nhiều thần chích như thế, thậm chí có cả thần vương, kết quả đều bị đại năng dương gian dẫn dắt đám đệ tử giết sạch, một người cũng không còn sống.
Cuối cùng, vị đại năng dương gian kia lại muốn luyện mảnh thế giới này thành chí bảo thời gian, điều này cũng có thể là nguyên nhân dẫn đến dòng chảy thời gian ở thế giới này lại đáng sợ như vậy.
Hắn chưa từng nghĩ ngày hôm nay lại may mắn được lý giải, thực sự có một vị đại năng dương gian như thế, hơn nữa đệ tử của y còn ở nơi này.
“Luyện hóa thế giới này thành chí bảo thời gian, rốt cuộc là người có bản lĩnh nhường nào a?” Sở Phong chấn kinh, quan sát hồ ly lông vàng què chân này một lượt.
Hắn có rất nhiều lời muốn hỏi, cũng có rất nhiều điều muốn thỉnh giáo, bởi lẽ tin tức này quá khiếp người.
Sở Phong cảm thấy bản thân đã gặp gỡ một sinh vật khó lường, lai lịch của hồ ly hóa đá này cũng quá khủng bố, lại có thể là đệ tử của người kia, hẳn là đã đích thân trải qua những chuyện kia.
Đồng thời người đó cũng chân chính thấu đáo, thế giới này đến tột cùng là bệnh như nào.
“Tiền bối, ngươi là đệ tử của hắn?”
“Đúng thế, năm đó ta còn từng cùng sư tôn ra tay giết những thần chích, thần vương của thế giới này. Đáng tiếc, cũng thật đáng buồn, kết quả lại là bản thân ta lưu lạc đến đây, cùng mục nát với thế giới này.”
Khi nói những lời không nên nói này, hồ ly hóa đá gần như đã rơi lệ, nó nghĩ lại một số chuyện đau lòng.
“Sư tôn, ngươi thực độc ác!” Hồ ly hóa đá thì thào nói.
Trong lòng Sở Phong chấn động, nhưng tinh thần lại vô cùng tỉnh táo, hắn muốn hỏi những việc đã xảy ra, tìm hiểu những bí ẩn đã chôn vùi bấy lâu.
Hồ ly lông vàng, da lông quanh người đã sớm trụi hết, thoạt nhìn trông có vẻ chịu nhiều gió sương của năm tháng, hai mắt ảm đạm, mang theo vẻ thương cảm.
Nó đã theo vị sư tôn đại năng kia rất nhiều năm, cuối cùng bị bỏ rơi xuống thế giới này, vĩnh viễn không thể quay trở về, mảnh đất này trở thành mồ chôn của nó, vô cùng đau lòng.
"Đúng vậy, hắn buông bỏ thế giới này, vốn hắn đã hao hết tâm sức, muốn luyện hóa thế giới này thành bảo vật thời gian, tìm được một phương pháp luyện chế trên bản vẽ khiếm khuyết từ trong một vùng đất cấm, hao phí vô tận linh vật trời đất, bỏ ra rất nhiều tâm huyết, cuối cùng nói bỏ cuộc là bỏ cuộc luôn."
Tất cả nguyên nhân đều bởi vì vật chất màu xám, mạnh như vị đại năng dương gian sư phụ của hồ ly lông vàng kia, kết cục cũng khiến người khác khiếp sợ.
Vật chất màu xám của thế giới này, giống như vô tận, vị đại năng dương gian kia cũng kiêng kị, cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, thế giới nãy đã bị lão luyện hóa rất nhiều năm, cũng xấp xỉ chờ ngày chí bảo hoàn thiện.
Nhưng nguyên nhân bởi vì vật chất màu xám, lão lại sợ hãi, hồ ly lông vàng từng nhìn thấy tay của sư tôn nó run lên, trong lòng khá bất an, cuối cùng đành phải nhịn đau vứt bỏ.
"Hắn luyện chế thế giới này trở thành chí bảo thời gian, nhưng lại dựa theo một bản vẽ khiếm khuyết?" Sở Phong ngạc nhiên, khá kinh hãi.
"Đúng vậy, tình cờ, hắn may mắn đào được một vài mảnh vẽ còn sót lại trong một vùng đất cấm, hơn nữa rất may mắn là không kinh động đến thứ gì đó đang ngủ say trong khu đất cấm, thành công mang bản vẽ khiếm khuyết rời đi, dựa vào đó luyện thế giới này thành chí bảo thời gian."
Sở Phong nghe vậy, hít một ngụm khí lạnh, vị đại năng dương gian này rốt cuộc có bản lĩnh cao cường đến bao nhiêu? Còn có vùng đất cấm kia chắc chắn sâu không lường được, căn bản không thể suy đoán được, lại có loại bản vẽ khiếm khuyết này.