Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hiện tại Sở Phong chính là Đại Tông Sư, không cần sợ Á Thánh nữa, tối thiểu thì sau khi bố trí trường vực liền có thể tàn sát sạch sẽ sinh linh ở cấp độ này.
Tất nhiên là hắn phải chuẩn bị đầy đủ mới được, dù sao thì hắn mới chỉ là Đại Tông Sư sơ kỳ thôi.
Sở Phong đứng giữa núi non trùng điệp, tiết trời bây giờ đang là mùa thu, khắp nơi đều là lá vàng, gió thu heo may lướt nhẹ, cuốn theo vô số lá vàng rơi xuống, khung cảnh mang đậm vẻ hiu quạnh cô độc.
Hồn quang Sở Phong đã rất mạnh, nhưng lại đứng không vững. Trong lúc mơ hồ đã bị lực lượng không gian nào đó đột ngột bốc lên từ dưới đất, nó đang dẫn dắt, muốn hắn rời khỏi thế giới này.
Sở Phong biết, đây chính là năng lượng của vòng xoáy!
Thế giới này đang bài xích hắn, mà vòng xoáy ở nơi đó cũng đang kêu gọi hắn. Trải qua thời gian quá dài, thế giới này đã bắt đầu gạt bỏ hắn, muốn hắn quay trở lại vũ trụ nguyên bản.
“Cứ rời đi như này quả thực có chút không can tâm.” Sở Phong nghĩ một chút, hắn đã từng nói muốn hái thần dược cho Yêu Yêu, nhưng hiện tại cũng chưa có hành động gì cả.
Hắn nhìn thoáng qua, Yêu Yêu còn đang bế quan chưa xuất hiện, hồn quang bàng bạc xuyên thấu qua trường vực, từ ngoài nhìn vào đều có thể thấy được tầng tầng sợi sợi hồn quang đang tản phát ra ngoài, cùng với thần liệm trật tự quấn quýt vào nhau hình thành uy áp khủng bố vô cùng.
Yêu Yêu càng trở lên mạnh hơn rồi!
“Thần dược!” Sở Phong lập tức mở ra bản đồ bằng da lúc trước. Hắn muốn hái một gốc thần dược cho Yêu Yêu, trợ giúp nàng ta tu hành.
Hiện tại hắn đã là Đại Tông Sư, trường vực của thế giới này cũng không thể cản trở bước tiến của hắn nữa. Nhưng một khi đã hái thần dược thì có khả năng sẽ kinh động thần minh. Nếu xảy ra chuyện như vậy thì sẽ vô cùng nguy hiểm, muốn chạy cũng khó thoát!
Lúc trước thần minh không đặt thánh dược trong mắt, hắn lấy đi cũng không quá quan trọng. Nhưng thần dược lại không giống như vậy, thần minh chắc chắn sẽ chú ý.
Sở Phong quan sát một lượt dãy núi này, lưu lại vài chữ nhắn cho Yêu Yêu, sau đó một thân một mình rời khỏi, vượt qua đại địa, khống chế địa khí mà đi, nháy mắt đã vượt qua mấy ngàn dặm.
Đầu tiên hắn đến cao nguyên Hung Thú, vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng hiểu rõ những chuyện lớn đã xảy ra trong mấy chục năm qua.
Nữ thần Nguyệt Lượng tiến vào tuổi già, bị người giết chết, thay vào đó là một vị thần mới tự xưng là nữ thần Ám Nguyệt, một hệ của nữ thần Nguyệt Lượng đều bị ả ta diệt sạch!
Đây chính là vùng đất Đọa Lạc, tàn khốc vô song. Cho dù là thần, một khi đã bước vào tuổi già thì kết cục cũng thật đáng buồn, sẽ bị kẻ ham muốn địa vị trực tiếp đánh giết.
Trên thực tế, chính bản thân bọn họ cũng dùng cách này để thượng vị, bất cứ thần tọa nào cũng nhuốm đầy máu, sau lưng chính là hàng ngàn hàng vạn xương trắng.
Lúc trước nữ thần Nguyệt Lượng phong tư xuất chúng, nhìn thì có vẻ thánh khiết, nhưng năm đó bản thân nàng ta cũng là đạp lên một lão thần mà thượng vị.
Thực ra, không chỉ là thần, ngay cả tiến hóa giả thông thường cũng đều chém giết lẫn nhau, lợi dụng dị thuật giết sạch đối thủ, sau đó rèn luyện hạt thần tính, cứ như vậy mà thăng cấp.
Nói tóm lại thế giới này rất tàn khốc, con đường quật khởi của cường giả quá nửa là trải đầy máu tanh.
“Vu Thần cũng đã đến tuổi già, chỉ còn Võ Thần vẫn coi như khỏe mạnh, quyền trượng của cao nguyên Hung Thú thay đổi rồi, quả nhiên là gió tanh mưa máu.”
Sở Phong ở nơi này mà bồi hồi không thôi, sau khi hiểu rõ những chuyện phát sinh, hắn cảm thấy tuổi già của Vu Thần đã đến, cho nên liền nảy ra ý tưởng nhắm vào vườn thuốc của ông ta.
Chẳng qua Sở Phong cũng không ra tay ngay, lại tiếp tục chạy về phía vực sâu, muốn quan sát một chút tình hình của những thần thú kia.
Băng qua con đường mà Tần Lạc Âm, Tiểu Đạo Sĩ và nhóm người Ánh Trích Tiên đã từng cư trú ở Hoang Nguyên, Sở Phong liền thả chậm cước bộ, rất nhanh đã cảm thấy bất ngờ, bởi lẽ hắn nhìn thấy một sinh vật khá quen thuộc ở nơi này.
Con hồ ly què chân kia, lông vàng khắp người đều sắp rụng sạch, nửa sau cơ thể đã hóa đá, thế nhưng nó vẫn sống, đang nằm phơi nắng trước vách núi.
Đây chính là một con hồ ly tự xưng là dương gian Thiên Tôn.
Hai mắt của nó đục ngầu, dáng vẻ đã gần đất xa trời, tình huống không mấy khả quan.
“Thiên Tôn tiền bối.”
Sở Phong ngừng lại, chào hỏi với nó.
“Ngươi là...” Hồ ly vừa què chân vừa hóa đá ngẩn ra một lúc, sau đó rất nhanh đã nhớ ra, nói: “Hóa ra là ngươi, còn chưa đi sao, thế giới này thực sự chẳng có gì tốt, sống ở đây thêm một ngày chính là nguy hiểm hơn một phần, nào có tốt bằng vũ trụ của ngươi.”
Sở Phong ngạc nhiên, hồ ly này quả nhiên biết rất nhiều chuyện, chẳng lẽ nó chính là dương gian Thiên Tôn?
“Vậy tại sao tiền bối lại không rời đi?” Sở Phong lên tiếng hỏi.
Hồ ly lông vàng cười thảm một tiếng, hơi dịch chuyển nửa sau cơ thể đã hóa đá, đáp lại: “Ta là một đứa con rơi, có người vứt ta ở chỗ này, làm sao có thể đi nơi nào, rời đi nơi này không chừng sẽ chết.”
Sở Phong nói: “Tiền bối, nếu đã dám xưng Thiên Tôn, ai lại dám bỏ người lại nơi này, nên trở về mới đúng.”
Hắn có rất nhiều tò mò về con hồ ly thần bí này, rõ ràng là thân phận của hồ ly này không tầm thường, hẳn là còn có một đoạn chuyện cũ.
“Quay về?”
Hồ ly chân què hóa đá thoáng ngây người, sau đó liền lộ ra vẻ bi thương, biểu cảm của nó vô cùng nhân tính hóa, có khả năng thể hiện tinh tế những cảm xúc hỉ nộ ái ố. Lúc này nó đang mang vẻ đau lòng vô cớ mà lên tiếng: “Trở về không nổi.”
Tiếp theo nó liền lơ đãng mà nói: “Dương gian rất lớn, mênh mông vô ngần, cường giả xuất hiện hết lớp này đến lớp khác,Thiên Tôn cũng chưa chắc đã là vô địch, nơi đó mới thực sự là nơi kỳ tài tranh bá. Những vũ trụ khác, ví như nơi này, ví như âm gian, bao nhiêu thế hệ cường giả xuất chúng bồi dưỡng ra nếu đặt trong dương gian, thực lực quá nửa cũng chỉ có thể gọi là hơn người thường một chút. Nếu thực sự leo lên võ đài tỉ thí với truyền nhân của một số lão gia hỏa bồi dưỡng ra, hoặc là tranh đấu với đệ tử của một số đạo thống huy hoàng vạn cổ, quả thực vẫn còn kém nhiều lắm. Dương gian quá rực rỡ, chỉ có kẻ mạnh hơn chứ không có kẻ mạnh nhất, một số đại năng không biết đã ở ẩn bao đời, một số môn phái hết suy bại lại quật khởi, đạo thống trong sơn môn đổi hết cái này đến cái khác, thế nhưng thỉnh thoảng từ trong tầng lớp những sơn môn cổ xưa nhất, một số những thủy tổ còn sống của những môn phái từ thủa ban đầu đã ngủ say từ lâu sẽ xuất hiện, khiến cho người người đều khiếp sợ. Còn có cấm địa vĩnh viễn trường tồn, ngay cả đại năng dương gian đều không dám tiến vào, nơi đó có vô số truyền thuyết thần bí vô tận khiến người ta mơ ước, ngay cả ta cũng muốn biết nơi đó rốt cuộc đang cất giấu đồ vật gì hoặc người như thế nào.”
Sở Phong không nói lời nào, chỉ yên lặng lắng nghe.