Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1720 - Chương 1720: Trở Về Vũ Trụ Ban Đầu (3)

Thánh Khư Chương 1720: Trở về vũ trụ ban đầu (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Cuối cùng cũng thích ứng tất cả quy tắc của thế giới nơi đây, duy chỉ trong chiến đấu mới có thể động chạm đến những thứ nguyên bản nhất thuộc về thế giới này , đại chiến lần tiếp theo sẽ không cần phí sức như vậy nữa.”

Yêu Yêu khẽ nói, nhưng mà loại ngôn ngữ nàng ta sử dụng đã trực tiếp dọa đến mấy Á Thánh bên đường, không ai dám mạo hiểm xuất đầu, toàn bộ đều hận không thể giả chết, đều đang co giò chạy trốn.

Vèo!

Yêu Yêu cảm ứng được vị trí của Sở Phong, trực tiếp phóng qua đó.

Tiểu Võ Thần đã sớm bị dọa đến choáng váng, ngày thường hắn luôn tự phụ, ngạo khí vô cùng.

Nhưng lúc này, cả người Tiểu Võ Thần đều cứng ngắc lại, đối mặt với linh thể của nữ tử mỹ lệ đến mức không giống thực này khiến hắn ta xấu hổ hết sức. Nữ tử này khiến hắn ta tự ti, tuy bản thân là con cháu của thần linh nhưng cũng không thể so sánh với nữ tử này, hắn ta cảm thấy đối phương cách mình quá xa.

Tiểu Võ Thần cảm giác được, nếu vị nữ tử kia chiến đấu với người cùng cấp quả thực cũng dễ như nhổ cỏ xé giấy vậy, quá mạnh mẽ.

Trên thực tế, chân tướng thật cũng không kém là bao, ý thức chiến đấu của Yêu Yêu đã trở lại toàn bộ, trong trận chiến vừa nãy, nàng ta đã hoàn toàn thích ứng được bản nguyên của thế giới này.

Điều này dẫn đến chiến lực của nàng ta tăng vọt!

Bởi thế mà vừa rồi, Yêu Yêu đã tái hiện lại biểu hiện kinh diễm trong trận chiến năm đó ở Địa Cầu thượng cổ, giống như năm đó không hề có đối thủ ở tinh hải, người cùng cấp bậc không ai có thể khiêu chiến với nàng!

“Chúng ta đi!” Yêu Yêu chào hỏi với Sở Phong, cũng không cần tiếp tục giết nữa, bằng không sẽ có thể dẫn đến sự xuất hiện của thần minh.

“Giết chết hai kẻ kia!” Sở Phong chỉ về phía hai lão Tông Sư trường vực ở phía sau, hai cái đuôi kia quá lợi hại, một đường theo sát muốn tìm bọn hắn.

Sắc mặt hai lão giả cấp bậc Tông Sư trường vực đều tái rồi, xoạch một cái đã quay đầu bỏ chạy. Thế nhưng ngay sau đó đã bị một hai điểm ánh sáng mà Yêu Yêu chỉ ra giết hết, nổ tung tại chỗ.

Răng rắc!

Sau cùng, Tiểu Võ Thần bị Sở Phong bẻ gãy toàn bộ xương cốt, trước khi rời đi còn tung một quyền đánh hắn ta thành một đoàn sương máu, sau đó hai người Sở Phong cứ như thế liền biến mất khỏi chỗ này.

Chỉ còn lại hai người bọn hắn, việc ẩn trốn dễ hơn rất nhiều. Sở Phong lợi dụng tài năng trường vực kết hợp với bí pháp mà Yêu Yêu sử dụng, tiến hành tiêu diệt hết thảy nguy cơ còn sót lại, từ mảnh thiên địa này biến mất.

Quan trọng nhất chính là, thời gian Sở Phong ăn thánh dược đã trôi qua đủ lâu, nếu đám người kia còn muốn dựa vào quy tắc nhân quả để tìm tung tích của hắn thì độ khó đã tăng gấp mười lần rồi.

Hơn nữa, theo thời gian ngày càng dài thì càng không còn cách nào tìm kiếm.

Thời gian trôi mau, mười năm đã trôi qua, Sở Phong đến thế giới này đã gần một trăm năm, ở ẩn tu luyện nhiều năm như thế cũng đã đến lúc chuẩn bị quay trở lại.

Cố nhân đã rời đi từ lâu, thời gian này hắn đã dừng lại đủ dài rồi, cũng nên rời đi thôi!

Thời gian trăm năm, người bình thường của thế giới này đều đã hoàn toàn thay đổi một số nhóm, thậm chí một số tiến hóa giả có chút yếu kém đều trải qua sinh lão bệnh tử mà mất.

Tại mảnh đất Đọa Lạc này, tiến hóa giả thông thường đều có sinh mệnh ngắn ngủi, theo tu vi tăng tiến thì tuổi thọ cũng có chút gia tăng, nhưng kể cả thần minh, một khi đã trải qua sáu bảy trăm năm tuổi thì cũng sẽ đi đến chặng cuối của sinh mệnh.

“Thời gian trăm năm a.”

Sở Phong than nhẹ một tiếng, hắn bỗng dưng cảm thấy tang thương, một thời đại đã mất đi, con người qua trăm năm cũng đã đổi mới, rất nhiều dấu ấn sinh mệnh từng tồn tại đã không còn.

“Sinh linh quả thực nhỏ bé.”

Ngẩng đầu nhìn vòm trời trên cao, nhật nguyệt trường tồn, thiên khung vẫn như cũ. Lại nhìn về phía xa, mặt đất nặng nề gánh chịu hàng tỷ sinh mệnh, cho dù thời gian có thấm thoát trôi qua, năm tháng có diệt vong thì nó vẫn như cũ, từ đầu đến cuối đều ở nơi này.

Thậm chí một khối đá trên mặt đất đều có thể tiếp tục tồn tại rất lâu rất lâu, vượt xa sinh mệnh của các loài khác.

Sinh mệnh là kỳ tích, nhưng nó cũng là sự yếu ớt, đưa mắt nhìn khắp thế gian, chỉ cần lơ đãng một chút thì nó đã không còn rồi.

“Một trăm năm rồi, có lẽ chỉ còn lại ta và Yêu Yêu đi?”

Sở Phong đã sớm tìm hiểu, linh hồn không trải qua lễ rửa tội bằng máu thần thú thì sẽ không có cách nào dừng chân lâu ở thế giới dư thừa dương khí này, bởi lẽ linh hồn sẽ bị ăn mòn, bị dương khí dày đặc ở đây đốt cháy. Cho dù có không ngừng tu hành rèn luyện thì nhiều nhất cũng chỉ tồn tại được hai ba chục năm, nhiều nữa cũng chỉ bốn chục năm, năm chục năm.

Bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn mấy người Nguyên Thế Thành, công tử Bất Tử Tằm, Nguyên Viện, sau khi tách ra ở thế giới này liền mất tung tích, có lẽ bọn họ đã sớm trở lại vũ trụ ban đầu rồi đi.

Mặc dù biết rõ có thể gặp lại bọn họ trong vũ trụ ban đầu, thế nhưng lúc này Sở Phong lại có cảm giác thương hải tang điền (1), tự thân cảm nhận được sinh ly tử biệt ở nơi đây.

(1)Thương hải tang điền: Bằng với câu bãi bể nương dâu, chỉ những thay đổi lớn trong cuộc đời, trong xã hội, qua đó cảm giác bi thương.

“Có lẽ đây cũng là sự tỉnh ngộ đáng giá, trở lại vũ trụ nguyên bản phải hiểu được quý trọng.”

Hồn quang của Sở Phong cường thịnh vô cùng, gần như đã chạm đến cảnh giới của Á Thánh, bên ngoài cơ thể của hắn có một sợi tơ óng ánh trong suốt quấn quanh, đây chính là quy tắc, là trật tự, tuy khuyết thiếu không trọn vẹn nhưng lại gắn kết với hắn.

Đây chính là đạo của Á Thánh!

Nhưng Sở Phong lại không dám thực sự bắt lấy, không dám đem nó dung hòa tiến vào cơ thể, hắn sợ bản thân một khi ngộ hiểu thì sẽ thăng lên cấp Á Thánh, đến khi quay trở lại Đại Mộng Tịnh Thổ chỉ e là nhục thân của hắn sẽ bị thiêu thành tro.

Nếu đổi lại thành người khác, chỉ sợ sẽ bạt mạng mà tu hành, cảm ngộ thiên địa chí lý, nắm bắt trật tự đường vân, từ đó thăng lên thành Thánh. Nhưng Sở Phong lại khắc chế chính mình, sợ bản thân thực sự đột phá.

Hồn quang sinh mệnh của hắn quá rực rỡ, gắn liền với rất nhiều đường cong trật tự đang phát sáng, nhưng điều này cũng không phải thu hoạch lớn nhất của Sở Phong.

Điểm mạnh nhất của hắn lúc này chính là trình độ trường vực tăng vọt. Trăm năm qua đi, đa số thời gian Sở Phong đều dành để cảm ngộ trường vực, gọt giũa các loại địa thế phức tạp, bố trí trường vực.

Sở Phong cứ từng bước trở lên mạnh hơn, từ cấp độ tông sư trung kỳ thăng lên hậu kỳ, không lâu nữa chắc chắn sẽ có đột phá, trở thành đại tông sư!

Cảnh giới trận vực cũng không nhiều, từ Đại Sư đến Tông Sư, sau đó là Đại Tông Sư, cuối cùng là Thánh Sư!

Một khi đã lên đến cấp bậc Thánh Sư, vậy liền quá khủng bố, có thể trực tiếp xử đẹp Thánh Nhân!

Bình Luận (0)
Comment