Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1736 - Chương 1736: Trận Chiến Cuối Cùng, Bước Lên Đường Về (2)

Thánh Khư Chương 1736: Trận chiến cuối cùng, bước lên đường về (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Phù một tiếng, Sở Phong đánh xuyên cánh lông vũ màu hoàng kim của Tiểu Võ Thần, nắm đấm rộng rãi, sau đó đột nhiên chấn động, làm cho một cánh của hắn ta nổ tung.

Tiểu Võ Thần đau kêu to, tốc độ giảm ngay, cả người lảo đảo, cánh lông vũ tổn hại, máu thịt be bét.

“Đây chính là tiến hóa giả cấp Kim Thân mạnh nhất mảnh đất Sa Đọa này sao, cũng chỉ có chút bản lĩnh này.” Sở Phong than nhẹ, giờ khắc này hắn có loại cảm giác kỳ dị, thật muốn đến dương gian, đi nhìn một chút cái gọi là thiên tài chân chính nơi đó rốt cuộc mạnh cỡ nào!

Tiểu Võ Thần thẹn quá hoá giận, thần huyết quanh thân khuấy động, hồn quang sôi trào, kết hợp càng hoàn mỹ hơn với nhục thân, phóng thích năng lượng.

Xoẹt!

Quanh người hắn ta đều đang dâng lên, thôi động dị thuật, một khi loại ánh sáng bạc này chạm đến đối thủ liền có thể phân giải nhục thân và linh hồn của đối phương, hóa thành hạt thần tính.

Sở Phong hét lên một tiếng, thôi động phương pháp hô hấp Đại Lôi Âm, giờ phút này dáng vẻ hắn trang nghiêm, như là một vị Phật Đà đứng sừng sững ở nơi này, quanh thân phun trào ánh vàng và cả sấm chớp, tràn ngập tiếng nổ, đó là sấm chớp nổ vang, đó là tiếng sấm đang cộng hưởng.

Hắn thử xem liệu phương pháp hô hấp thuần túy có thể ngăn trở dị thuật, sau đó hắn thành công, quả nhiên không có vấn đề, những ánh bạc kia không cách nào xông vào trong cơ thể của hắn, đều bị phương pháp hô hấp ngăn cản ở ngoài.

Phương pháp hô hấp của Phật tộc quả nhiên kinh khủng, không hổ là phương pháp khiến cho đại năng dương gian cũng ganh tỵ, là truyền thừa chí cao vô thượng, giờ phút này thể hiện ra giá trị vốn có của nó.

Sở Phong giống như vạn pháp bất xâm, dị thuật không thể gây tổn thương cho hắn, ánh bạc không thể đánh xuyên hào quang màu vàng óng và tiếng sấm bên ngoài thân hắn, hắn lù lù bất động.

Khó trách dương gian có thể áp chế các vị thần của mảnh đất Sa Đọa, Sở Phong than thầm, có loại phương pháp hô hấp chí cao này liền không sợ dị thuật của đối phương, thật sự kinh người.

Nhưng Lục Đạo Thì Quang Thuật chân chính nhất định rất đáng sợ, lúc trước đã khiến cho đại năng dương gian liên thủ săn lùng, khiến cho người ta hướng tới.

“Kết thúc đi!”

Sở Phong nói nhỏ, chiến đấu ở thế giới này có thể kết thúc rồi, mặc dù mấy chục năm mới chiến đấu lần này nhưng cũng đầy đủ hắn cảm nhận được dư vị.

Oanh!

Toàn thân Sở Phong phát sáng, thôi động phương pháp hô hấp, đồng thời tay trái đánh Thiểm Điện Quyền, nhanh vô cùng, đánh xuyên ánh bạc của đối phương, đánh trúng cánh tay của đối phương, một tiếng răng rắc, khiến Tiểu Võ Thần kêu thảm, toàn bộ cánh tay trái nổ tung.

Đồng thời, tay phải của Sở Phong thi triển Đại Nhật Như Lai Quyền, như là một vị Đại Phật màu hoàng kim trường tồn tuyên cổ, trấn áp xuống, áp chế cả người Tiểu Võ Thần ở phía dưới.

Phốc!

Tiểu Võ Thần gầm thét, huyết khí toàn thân dâng tràn cuồn cuộn, giống như là một mảnh biển rộng chập trùng, bộc phát ra, liều mạng với Sở Phong, quyết một trận chiến sinh tử.

Nhưng đây là phí công, căn bản không ngăn được Sở Phong tiến công, bị áp chế toàn diện.

Phịch một tiếng, Sở Phong Đại Nhật Như Lai Quyền màu hoàng kim hạ xuống, đánh Tiểu Võ Thần tóc tai bù xù, một cánh tay khác cũng nổ tung, thân thể rạn nứt, cuối cùng bắt đầu tan rã.

Máu tóe lên, Tiểu Võ Thần chia năm xẻ bảy!

Oanh!

Sở Phong lại đấm một đấm, đánh nổ hắn ta ở giữa không trung, hết thảy kết thúc, trận chiến cuối cùng kết thúc.

Trong quá trình này, Sở Phong mấy lần muốn thí nghiệm phương pháp hô hấp Đạo Dẫn, xem có thể giống như phương pháp hô hấp của Phật tộc có thể ngăn trở sự ăn mòn của dị thuật hay không, nhưng cuối cùng không có biến nó thành hành động.

Môn phương pháp hô hấp này lai lịch bí ẩn, hắn không dám tùy tiện tiết lộ.

Hồ ly lông vàng đến từ dương gian, là đệ tử của một vị đại năng, có trời mới biết nếu nó nhìn thấy phương pháp hô hấp này sẽ có phản ứng gì.

Bởi vì phương pháp hô hấp này nhận chủ, ông nội của Yêu Yêu đã từng có thù với một vị đại năng nào đó ở dương gian, bị nô dịch, bên trong máu thịt bị trồng mẫu kim, không biết là vị đại năng nào gây ra, vẫn nên cẩn thận cho thỏa đáng.

Đột nhiên, Tiểu Võ Thần đã nổ tung lại xuất hiện, hồn quang gây dựng lại, máu thịt hợp lại, bởi vì hắn ta có một lá Thí Tử Phù, hơn nữa lúc này hồn quang thuộc về Võ Thần nổi lên, uy áp dãy núi này, chấn nhiếp thế gian.

“Ai dám giết con cháu của ta?!” Một người đàn ông trung niên, làn da màu đồng cổ, nhục thân phát sáng, vô cùng rắn chắc, con ngươi tản ra vầng sáng đáng sợ.

“Giết thì sao?” Lão Chu Tước tiến lên, hiển hóa ra bản thể, há mồm hút nhẹ, một tiếng oanh trực tiếp diệt đi luồng hồn quang này của Võ Thần, giảo sát sạch sẽ.

“Các ngươi cũng lên đường đi.” Lão Chu Tước nói rất bình thản, nhẹ nhàng vỗ cánh, hồn quang vừa hợp lại của Tiểu Võ Thần và mấy tên hộ đạo giả ngay cả kêu thảm cũng chưa kịp phát ra một tiếng, cứ như vậy hóa thành một đám sương máu.

Không hề nghi ngờ, lão Chu Tước không muốn rò rỉ bất cứ điều gì, dù sao thọ nguyên của nó không còn nhiều, cân nhắc vì mấy đứa bé, đề phòng ngừa sau này Võ Thần đến nhà trả thù.

Bây giờ nó không sợ, nhưng mấy chục năm sau khi nó dầu hết đèn tắt thì phiền phức sẽ lớn lắm.

“Chờ đưa mấy đứa con của ta đi là không sao nữa rồi.” Nó nhẹ giọng tự nói.

“Kết thúc, thế giới này, gặp lại sau!” Sở Phong nhìn mỗi ngọn cây cọng cỏ của nơi này, khắc ghi thật sâu trong đáy lòng, bất kể nói gì, đây là một đoạn trải nghiệm, hắn hi vọng có thể nhớ kỹ chứ không phải lãng quên.

Sắp trở về, hắn nhiều ít vẫn hơi thấp thỏm, sợ thật sự sẽ quên hết thảy ở nơi này, những người kia, những việc kia, hết thảy đã từng trải qua trong sinh mệnh đều phải quý trọng chứ không phải lãng quên.

Hắn không biết phải chăng bọn người Tần Lạc Âm đã quên nơi này, không biết là có chút gì lưu lại hay không.

Hai ngày sau, hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, Yêu Yêu cũng xuất quan, quanh thân mang theo mùi thuốc, mang theo hừng hực quang mang, nàng ta thu được lợi ích cực kỳ lớn!

Nhưng dù là ăn thần dược cũng không thể phất lên chỉ trong một sớm một chiều, không cách nào trực tiếp trở thành cao thủ cấp Ánh Chiếu Chư Thiên, cấp độ này cần phải lĩnh ngộ, chứ không phải ăn thiên tài địa bảo là có thể tấn giai.

Yêu Yêu mặc áo trắng như tuyết, gương mặt trắng muốt, con ngươi linh động, trên dung mạo tuyệt đại mang theo mỉm cười, nhẹ nhàng đi tới, cùng Sở Phong nhìn nhau, căn dặn hắn cẩn thận, sau đó nàng ta liền lên đường.

Nàng ta đi là con đường ở núi Bất Diệt, không thể cùng về với Sở Phong.

Bình Luận (0)
Comment