Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1737 - Chương 1737: Một Góc Của Chân Tướng Đáng Sợ (1)

Thánh Khư Chương 1737: Một góc của chân tướng đáng sợ (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Sau đó, Sở Phong cũng chuẩn bị lên đường!

Tiểu Chu Tước khóc chết đi sống lại, giống như là quả cầu lông nhung lớn cỡ nắm đấm, run lẩy bẩy, rúc vào người lão Chu Tước, không muốn rời đi, không muốn rời đi, nước mắt trong đôi mắt to màu vàng óng lăn xuống thành chuỗi, chiêm chiếp kêu nhỏ, thổn thức, khóc.

“Đi thôi, đánh vỡ ma chú, rời đi mảnh đất chẳng lành này, hi vọng ngươi và con của ngươi sau này có thể trưởng thành trong một mảnh thế giới an lành, đi thôi, con của ta!”

Cuối cùng, lão Chu Tước đẩy nó một cái, sau đó đột nhiên mang theo bốn con tiểu Chu Tước khác bay lên trời cao, không đành lòng nhìn đứa con sắp đi xa này thút thít.

Nhưng lão Chu Tước cũng không nỡ rời đi, không ngừng xoay quanh trên bầu trời, cuối cùng thậm chí lại bay thấp xuống, dùng cánh của mình vuốt ve chiếc bóng cô đơn kia của tiểu Chu Tước, khóc theo con.

“Đi thôi, nó rời đi như thế, chưa chắc không phải là một niềm hạnh phúc, sẽ có được được sự an khang, có thể sống sót.” Hồ ly lông vàng khuyên nhủ.

Sở Phong thi lễ với bọn hắn, sau đó tế ra hồn chuông, bao phủ tiểu Chu Tước, bảo hộ nó ở bên trong, cứ như vậy xông lên trời, phóng tới vòng xoáy kia.

Trong quá trình này, hồ ly lông vàng cũng làm phép, dùng phù văn liên miên bao phủ hồn chuông, bảo hộ nhục thân của tiểu Chu Tước, hi vọng nó có thể thuận lợi vượt qua.

Ông một tiếng, Sở Phong mang theo hồn chuông tiến vào trong vòng xoáy, bước lên đường về!

Một vòng xoáy đen như mực, không biết hình thành như thế nào, sau lưng của nó phảng phất có một con thú khổng lồ thời kỳ hỗn độn chưa được khai phong, mở ra miệng lớn, hơi khiếp người.

Sở Phong đi lên, hồn quang sắp trở về, không phải bị người ta đánh nổ mà trở về, mà là tự chủ rời đi.

Trong khoảng thời gian gần đây, hắn cũng đã sắp không khống chế nổi bản thân, không ngừng bị một cỗ lực lượng kỳ lạ của không gian dẫn dắt, muốn gạt hắn ra khỏi mảnh đất Sa Đọa.

Hiện tại đã đến giờ rời đi.

Hắn mang theo tiểu Chu Tước, xông vào bên trong vòng xoáy đen kịt.

“Chiêm chiếp!” Tiểu gia hỏa lông xù đau lòng mà gào thét, mắt to trong suốt rưng rưng, nhìn mẫu thân và các tỷ đệ ở phía dưới, rơi lệ không ngừng, thổn thức, ở chỗ này thút thít.

Nó xem như ly biệt quê hương, tiến vào một mảnh thế giới xa lạ, nếu như không có gì ngoài ý muốn, có lẽ vĩnh viễn không thể gặp lại mẫu thân.

Mà chính là mẹ của nó, tự tay đưa nó rời đi, chỉ là vì cho nó một con đường sống, để nó sống tốt hơn , mà không cần ở lại cái thế giới không có hi vọng này, cuối cùng bị vật chất màu xám ăn mòn.

“Đừng đau lòng , chờ sau này ngươi và ta đủ mạnh mẽ có thể đến thế giới này lần nữa, thăm hỏi mẹ của ngươi.” Sở Phong khuyên nhủ.

Kỳ thật hắn cũng biết, tiểu Chu Tước không thể nào gặp lại mẹ của nó, do đó lần từ biệt này có lẽ là vĩnh biệt, thời gian một ngày ở vũ trụ âm phủ, ở nơi này có thể là trăm năm!

Toàn bộ mảnh đất Sa Đọa bị đại năng dương gian luyện thành chí bảo thời gian, tốc độ thời gian trôi qua quá quỷ dị và kinh khủng.

Dù cho thật sự có một ngày tiểu Chu Tước trở lại, chỉ sợ thế giới này cũng đã là biển xanh hóa nương dâu, những thứ đã từng tồn tại đều tiêu vong, những kẻ có danh xưng thần chỉ mạnh nhất từ lâu đã hóa thành bụi bặm, hết thảy đều mục nát.

Khi đó, thậm chí ngay cả mộ phần của lão Chu Tước cũng có thể sụp đổ, ngã xuống, quay trở lại là đất cát bình thường và phổ thông, không còn tồn tại.

Nếu thật sự trở về, vậy chắc là chỉ còn lại thương cảm và tiếng gào khóc sau cùng, cái gì cũng không tìm được.

“Con à, con phải kiên cường sống sót!” Thanh âm lão Chu Tước truyền đến.

“Chiêm chiếp, con... Rất đau lòng, sẽ vĩnh viễn nhớ người!” Tiểu Chu Tước phát ra thanh âm yếu ớt, sau đó, nó liền biến mất cùng Sở Phong, tiến vào chỗ sâu nhất vòng xoáy.

“Con ngoan, đi đi!” Hồ ly lông vàng cũng mở miệng, ở phía dưới thở dài, quơ quơ móng vuốt.

Hồn chuông phát sáng, bảo vệ tiểu Chu Tước, nó trốn ở bên trong, mà Sở Phong cũng ở dưới thân chuông, thật sự là hắn sợ ký ức của mình không còn tồn tại, lãng quên tất cả.

Vòng xoáy màu đen sâu thẳm, chậm rãi chuyển động, khiến người ta thấy trời đất quay cuồng, ở đây choáng váng, có một cỗ năng lượng kỳ lạ vọt tới, muốn ăn mòn hồn quang của con người!

“Đến thật rồi!” Sở Phong run rẩy, hắn không thể tiếp nhận việc ký ức bị xóa đi, quên đi những từng trải ở nơi này, hắn muốn hoàn chỉnh mà trở về.

Sau đó, một cỗ sương mù lạ bay đến, nhìn thì thấy nhu hòa, nhưng khi rốt cuộc đã chạm đến hồn chuông thì lại bộc phát ra sức của chục ngàn quân, đánh trùng điệp vào trên vách chuông.

Đang!

Tiếng vang chấn trời khiến cho hồn chuông rung động kịch liệt, vách chuông phát sáng vang lên ông ông, trong lúc nhất thời thế mà trên vách chuông lại hiển hiện hình vẽ, đều là đường vân và hoa văn phức tạp.

Cái này khiến Sở Phong kinh dị, hắn biết rõ, đây là một viên hạt giống, cũng không phải thật sự là vật bằng kim loại, thế mà hiển hiện hoa văn?

Có thể tưởng tượng, lúc này hồn chuông gặp phải năng lượng đánh vào đáng sợ cỡ nào, vốn là muốn ăn mòn hồn quang của Sở Phong, kết quả bây giờ bị vách chuông ngăn trở, những sương mù kia trở nên cương mãnh bá đạo, tiến hành tấn công mạnh đối với hắn!

Oanh!

Thân chuông phát sáng, đường vân và hoa văn dày đặc, nhìn kỹ cũng đều là tự nhiên,chỉ là một viên hạt giống mà thôi, không thể nào là có người điêu khắc lên, đều là tự nhiên hình thành hoa văn huyền ảo.

“Có chút thú vị, giống như là trật tự? !” Sở Phong kinh ngạc, chỉ là hạt giống a, lại ẩn giấu hoa văn quy tắc trật tự.

Đang!

Hồn chuông lại rung, khiến cho Sở Phong và tiểu Chu Tước trong thân chuông cũng cảm thấy sắp nổ tung, bị năng lượng lạ công kích.

“Ngươi đây là không giết chết ta không bỏ qua a, đây là cái chiêu quỷ gì, chẳng lẽ có sinh vật khống chế? !” Sở Phong kinh hãi.

Ở bên ngoài thân chuông có một tầng Tiên Vụ trắng noãn, nhìn thần thánh an lành, nhưng lại đáng sợ, có thể ma diệt hết thảy, có thể chém đứt ký ức, diệt hồn quang của con người.

“Ngươi dựa vào cái gì mà tước đoạt ký ức của ta, rốt cuộc là thứ gì?!” Cho dù Sở Phong đang ở trạng thái hồn quang tinh thần cũng nổi lên một lớp da gà, cảm thấy phía sau sương mù màu tuyết trắng này phảng phất có một đôi mắt.

“Chiêm chiếp!” Tiểu Chu Tước xù lông kêu khẽ, toàn thân lửa đỏ, nó sợ hãi, trốn ở đằng sau Sở Phong, sau khi rời khỏi mẫu thân, rời khỏi thế giới ban đầu, nó tràn ngập bất an, nội tâm yếu ớt.

Sương mù màu tuyết trắng vọt tới từ dưới đáy hồn chuông, muốn đến gần Sở Phong, không tiêu diệt trí nhớ của hắn thề không bỏ qua.

Bình Luận (0)
Comment