Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Dù vậy Sở Phong cũng tu dưỡng đầy đủ ba ngày ba đêm, đây là do nuốt một giọt dịch thần dược, có thể thấy thương thế của hắn nặng đến cỡ nào, hồn quang sắp sụp, kém chút khô cạn mà chết!
“Tiền bối, xin lỗi, đã phụ sự trông cậy!” Sở Phong nói sơ tình huống, nói hắn đến cuối cùng không dám mạo hiểm trực tiếp mang tiểu Chu Tước đi.
“Cám ơn ngươi đã để ý nó như vậy, bảo hộ nó trở về.” Lão Chu Tước rất cảm kích, Sở Phong liều chết trở về như vậy nói rõ hắn rất có trách nhiệm.
Sở Phong nói: “Ta mang đi mấy cây lông vũ của Chu Tước, và còn mấy giọt huyết dịch Chu Tước đi thí nghiệm, xem xem sau khi trở về thế giới của ta, những cái này có thể được lưu lại hay không, nếu như không có vấn đề thì ta trở lại, dù sao còn có con đường núi Bất Diệt kia có thể đi!”
Hắn thật sự không muốn tiểu Chu Tước xảy ra bất trắc, nên mới cẩn thận đến như vậy.
“Được, cám ơn ngươi, chàng trai!” Lão Chu Tước gật đầu biểu thị đồng ý, thật tình nó cũng không hi vọng con của mình bị thương ngoài ý muốn.
Cuối cùng, Sở Phong lên đường một mình, lần này hơi dị thường, không phải bình thường.
Chờ sau khi hắn tiến vào sâu trong vòng xoáy màu đen, con mắt màu xanh từ lớn như sao trời nhanh chóng thu nhỏ đến bằng với chậu rửa mặt, trực tiếp giết tới, xông vào hồn chuông, muốn xóa đi trí nhớ của hắn.
Hơn nữa Sở Phong thấy rõ, trên ánh mắt nhỏ máu còn kết nối rất nhiều sợi tơ, đó là sức mạnh của trật tự.
“Đây chẳng lẽ là quy tắc hình thành?”
Nếu là người khác, sớm đã trước mắt biến thành màu đen, nhưng Sở Phong dùng hồn chuông mạnh mẽ chống đỡ, trong quá trình này, hắn cũng đang phóng ra trí nhớ của mình để cho ánh mắt kia đi xóa bỏ.
Tỉ như những sự từng trải vô dụng trong trăm năm qua, một ít việc vặt, còn có các loại tâm tình tiêu cực cũng bị hắn ném ra bên ngoài để cho ánh xanh kia xóa bỏ.
Trong lúc nhất thời, Sở Phong phát hiện rằng làm như vậy rất có lợi đối với hắn, cả người đều nhẹ nhàng, hồn quang dần dần thanh tịnh như thủy tinh, không còn pha tạp, không còn lộn xộn nữa.
Mặc dù trước kia không thèm để ý, nhưng hắn thật sự cảm giác được bản thân có một tia dáng vẻ già nua, dù sao thì đã sinh sống trăm năm ở cái thế giới này, nói tâm tính không có chút nào già nua đó là chuyện không thể nào.
Nhưng trước mắt, hắn mượn cơ hội này tương đương với đang thanh tẩy, rèn luyện, chủ động cắt bỏ tất thảy những ký ức vô dụng, hồn quang trở nên trog sáng và hoàn mỹ.
“Khó trách lúc người cổ đại hình dung tu sĩ mạnh mẽ sẽ nói là xích tử chi tâm (1), quả nhiên có đạo lý riêng, ta nghĩ bọn họ cũng đang chủ động cắt hết dáng vẻ già nua, rửa sạch ký ức vô dụng, cắt bỏ gánh nặng bất cứ lúc nào, giữ lại trong lòng một phần tinh khiết.”
(1)Xích tử chi tâm: tấm lòng son sắc.
Sở Phong giật mình, trong lúc nhất thời ngộ ra một chút bản chất của tiến hóa.
Có hồn chuông trợ giúp, hắn thành công ngăn cản được chùm sáng của con mắt màu xanh, vô luận là thể nghiệm trở thành đại tông sư của Trận vực, hay là việc kết ân oán tình cảm với những người kia đều chưa từng tan rã, vẫn được giữ lại.
“A, đó là cái gì? !” Nhớ được giữ lại, có lựa chọn vứt bỏ một chút, tinh thần Sở Phong phấn chấn, mở ra Hỏa Nhãn Kim Tinh, hắn chợt thấy một loại chân tướng đáng sợ nào đó.
Vòng xoáy chuyển động, nhưng thật ra là nó có vết rách, có lẽ có thể nói rằng cái gọi là vòng xoáy màu đen này được tạo thành từ rất nhiều khe hở màu đen, chỉ có một con đường ở giữa.
Đằng sau khe hở của vòng xoáy kia có một cái thế giới đáng sợ, là một mảnh vũ trụ hùng vĩ, tối tăm mờ mịt, mang theo sương mù, âm u đầy tử khí, âm lãnh khiến cho người ta phát sợ.
Kia là vật chất sương mù xám quỷ dị đó sao? Đó là đầu nguồn sao?
Sở Phong chấn kinh!
Sau đó, hắn phát huy Hỏa Nhãn Kim Tinh đến cực điểm, xuyên qua khe hở màu đen nhìn thấy thế giới bên trong vòng xoáy, giống như là một mảnh vũ trụ chết, quá yên tĩnh.
“Không, có sinh vật, có cái gì đó!”
Sở Phong nhìn thấy có người khổng lồ, con ngươi còn lớn hơn so với tinh cầu, bước đi chậm rãi, trong tay cầm theo búa đá, ở phía trước mở đường, đánh phá hỗn độn!
Hơn nữa không chỉ một mà là một đám, là một mảnh, xác thực mà nói, bọn họ có thể là Thần Ma!
Thân hình của bọn họ quá to lớn, ngón tay của Thần Ma nhỏ nhất cũng cìn lớn hơn so với tinh cầu, nếu không phải Sở Phong dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh và sức mạnh của trật tự thì cũng không thể thấy rõ toàn thân của bọn họ.
Trên người của bọn họ mang theo gông xiềng, là tù phạm, hoặc cầm búa lớn, hoặc cầm kiếm sắt, đang mở hỗn độn, đang đào móc thứ gì.
Trong mảnh vũ trụ âm u đầy tử khí này, ven đường có rất nhiều thi thể Thần Ma khổng lồ như vậy ngã xuống, đều đã chết, không nhúc nhích.
Đôi mắt của những người còn đang di chuyển kia cũng đờ đẫn, cả người toàn máu, rõ ràng đã mất đi thần trí, đang hoạt động một cách máy móc.
Sương mù xám bốc lên, vật chất quỷ dị nồng đậm, bọn họ đang hướng vào trong hỗn độn, ven đường có từng bộ thi thể ngã xuống.
Trong lòng Sở Phong rung động, chấn động không gì sánh nổi, hắn không biết là có chuyện gì, nhưng hắn có một loại cảm giác rằng đã thấy được một loại chân tướng nào đó đáng sợ nhất của vũ trụ, điều này dường như vô cùng quan trọng trong tương lai, dính đến điều cấm kỵ, đáng tiếc bây giờ hắn không rõ tình huống, không hiểu gì.
Hắn thật muốn trở về, thỉnh giáo hồ ly lông vàng, có lẽ con hồ ly tự xưng Thiên Tôn này cũng sẽ bị hù cho một trận.
Nhưng mà trước mắt hắn không có cơ hội, cũng không đủ sức đi ngược về một lần nữa.
Trong khe thế giới, một tiếng phù, một vầng mặt trời vàng óng trên bầu trời nổ tung, lại là một con Kim Ô, máu me văng khắp nơi, rơi xuống trong sương mù xám.
“Nhanh lên, tiếp tục đào!” Đột nhiên, trong vũ trụ lạnh lẽo kia, bên trong thế giới có sương mù xám bốc lên có người quát lớn với cả đám Thần Ma cao bằng trời.
Con ngươi Sở Phong co vào, hắn nhìn thấy một thân ảnh cao lớn y chang, mặc giáp trụ cổ xưa mà rách rưới, lưng mang một thanh đao dài tiêu chuẩn, vỏ đao đều mục nát hết.
Đây là...
Trong lòng Sở Phong phát run, bóng hình này khá quen mắt, trên lưng người nọ lại đeo vũ khí tiêu chuẩn - Đao Luân Hồi, thậm chí giáp trụ trên người người nọ cũng tương tự như những người thủ hộ đường Luân Hồi với tình trạng thân thể khô cạn, ánh mắt dại ra, tư duy dừng lại mà Sở Phong đã nhìn thấy trên đường Luân Hồi!