Ngày hôm ấy, rất nhiều người ở khắp nơi trên thế giới đều bàn luận về hạc tiên Thục Sơn, đều bị biểu hiện phi phàm của nó trấn trụ.
Phía Tây lớn như vậy, mọi người không ngừng ngưỡng mộ. Dưới góc nhìn của bọn họ, đây chính là một vị thần hộ mệnh, bảo vệ khu vực Thục Sơn.
Thậm chí, nước ngoài có nhiều chỗ muốn phái sử giả đến Thục Sơn, mời hạc trắng trợ giúp.
Hiển nhiên, trước tiên bọn họ cần phải qua được một cửa ải của cao tầng Cửu Châu mới được.
Trong nước, các bên thế lực vô cùng coi trọng con hạc trắng Thục Sơn kia, nó quá mạnh mẽ.
Trong lúc nhất thời, các loại tư liệu về nó đều được chỉnh lý, thậm chí bắt đầu lưu truyền.
Bởi vì có một vài đại tài phiệt và thế lực lớn tranh đoạt núi Nga Mi đều từng quen biết con hạc kia.
Cuối cùng viện nghiên cứu Tiên Tần bị buộc không thể không đứng ra, để lộ một ít chân tướng cho liên minh Thông Cổ.
Từ xưa đến nay, đất Thục có nhiều truyền thuyết kiếm tiên, nên đương nhiên được tất cả các đại tài phiệt coi trọng. Trời đất biến đổi nhanh chóng, những người này biết được một chút chân tướng, nên phái đội ngũ đi tranh giành trước tiên.
Núi Nga Mi, núi Thanh Thành dù không có truyền thuyết kiếm tiên thì cũng là những ngọn núi nỏi danh thiên hạ, trù phú có tiếng nên đương nhiên trở thành sự lựa chọn hàng đầu của bọn họ tại đất Thục, những trận chém giết kịch liệt cũng bắt đầu từ đât.
Trên thục tế, dị tộc còn nhạy bén hơn so với bọn họ, đã hành động trước một bước.
Nhất là con hạc trắng, nó vốn sống ở núi Nga Mi, có thể coi như gần quan được ban lộc.
Từ lúc thiên địa bắt đầu thay đổi, nó luôn ở cạnh một gốc cây cổ thụ thần kỳ, chưa lúc nào rời đi.
"Cây cổ thụ này cắm rễ trên Kim Đỉnh núi Nga Mi, có thể nói là một vùng đất vô cùng trọng yếu." Người trong liên minh Thông Cổ than thở.
Kim Đỉnh núi Nga Mi, tỏa ra ánh sáng lung linh, liền với sườn núi óng ảnh, phát ra ánh sáng thần thánh.
Cây cổ thụ kia vô cùng kì lạ, đóa hoa như hình thanh kiếm, mang theo sắc sáng kim loại, khi đung đưa theo gió tạo ra những âm thanh leng keng.
Cuối cùng khi nó kết quả cũng lạ thường không kém. Những quả này đều có hình dáng như những cây kiếm nhỏ dài bằng ngón cái, thoạt nhìn cực kì sắc bén.
Hạc trắng canh giữ cây cổ thụ kia, lúc đầu rất bị động, suýt chút bị giết chết.
Bởi vì có không ít dị thú ngang ngửa với nó, cùng nhau vây công, khiến người nó toàn là máu.
"Thế nhưng, nó ngăn cản được!"
Nguyên nhân chỉ có một, Kim Đỉnh núi Nga Mi xuất hiện một tòa địa cung, tỏa ra vầng sáng mờ ảo, bảo vệ cổ thụ đồng thời che chở cho hạc trắng.
Sau đó không lâu, càng lúc nó càng trở nên mạnh mẽ, đạt được phương pháp hô hấp nào đó từ địa cung, đó là một loại truyền thừa.
...
"Cái này... là thật sao?"
Nghe được tin tức vài thế lực lớn lộ ra, mọi người trợn mắt há mồm, còn ly kì tới vậy.
Trong khi nơi nơi chinh chiến, ánh vàng chiếu khắp núi Nga Mi, còn có sương mù lượn lờ, xuất hiện không ít hoa sen và các giống cây kỳ lạ. Chúng đều mọc ở quanh gốc cây kiếm kia.
Các thế lực lớn gọi cái cây nở hoa và kết quả giống như những thanh kiếm kia là Kiếm Thụ. Đó là cây cổ thụ quý giá bậc nhất của núi Nga Mi.
Các bên vốn còn chưa muốn rút lui, nhưng tin tức núi Thanh Thành truyền ra lại khiến bọn họ kiêng dè.
Dị biến ở núi Thanh Thành vô cùng kinh người, khắp núi đều có hào quang chảy xuôi, quan trọng nhất là nơi đó cũng xuất hiện một cây "Kiếm Thụ", cứng cáp như Cầu Long (1), cũng bị một con hạc trắng chiếm giữ.
(1)Cầu long: một loài rồng có sừng trong truyền thuyết.
Đáng sợ nhất chính là, hai con hạc biết lẫn nhau, rất có thể là anh em ruột!
Điều này khiến cho các nơi kiêng kị.
Đến cuối cùng, khi chúng nó triệt để chiếm giữ hai bên sau núi thì những người này bắt đầu bỏ cuộc, không muốn trêu chọc chúng nó nữa.
Một con hạc trắng đã đủ đáng sợ, hai con liên thủ, quả thực khiến người ta bất an.
Sau khi những tin tức bí ẩn này bị lộ ra, dẫn đến náo động không nhỏ.
Ưng Vương chết chưa được bao lâu, hai con hạc trắng của núi Nga Mi và núi Thanh Thành cùng xuất hiện, tuyên bố với bên ngoài chúng sẽ lập phái có tên là Thục Sơn Kiếm Cung!
Chúng nói thẳng, đích thực trong tay đang nắm giữ một loại phương pháp hô hấp. Không lâu sau đó Thục Sơn Kiếm Cung sẽ thu nhận môn đồ, tuyển chọn đệ tử.
Điều này gây ra một trận sóng lớn!
Tiếp sau Đại Lâm Tự thì Thục Sơn Kiếm Cung xuất hiện, đây lại là một môn phái do dị tộc xây dựng.
"Đến Thục Sơn, nơi đó an toàn nhất!"
"Đúng thế, tôi cũng muốn đi, muốn trở thành kiếm tiên!"
Rất nhiều người động tâm, muốn lên đường ngay tức khắc.
...
Từ đầu đến cuối Sở Phong đều chú ý tới, trong lòng không ngừng dao động. Ngay cả hắn cũng động tâm, truyền thừa Thục Sơn Kiếm Cung có sức hấp dẫn cực lớn với hắn vốn.
"Tiểu Phong, ngày mai chúng ta cùng đi gặp mặt người liên quan." Sở Trí Viễn nói với hắn, ngày mai phải tiếp nhận thử thách của bộ phận liên quan.
"Con có hơi muốn đi núi Nga Mi." Sở Phong lầu bầu nói.
"Nhớ nhung hai cây Kiếm Thụ chỗ đó rồi hả?" Sở Trí Viễn nở nụ cười, sau đó nói cho hắn biết, thật ra không nên bỏ gần tìm xa.
Đến ngày Sở Phong gia nhập vào tổ dị nhân của quốc gia, rất có thể sẽ được trực tiếp phái đến vùng đất Phong Thiền kia!
Sở Trí Viễn nghiêm túc nói: "Dị tộc sở dĩ mạnh như vậy là bởi vì chúng từng lên danh sơn, phát hiện những cây cổ thụ thần bí trước chúng ta. Vùng đất Phong Thiền nào phải nơi bình thường? Các triều đại đều tế trời ở nơi đó, nếu thật sự có cổ thụ thần bí, chắc chắn là tuyệt thế vô song!"
Hơn nữa, bên trên còn để lộ ra một ít tin tức, chuẩn bị bồi dưỡng cao thủ tuyệt thế của nhân loại ở vùng đất Phong Thiền!
Theo suy đoán, nơi đó có thể còn có truyền thừa thích hợp hơn cho nhân loại.
Sáng sớm, Sở Phong đằm mình trong sắc vàng của ánh bình minh, tiến hành phương pháp hô hấp đặc biệt.
Sau đó ít phút, hắn ngừng lại. Ngày hôm nay phải tới Sở tổ chức dị nhân ở nơi đây, chỉ cần hắn thể hiện được đủ năng lực, an toàn của cha mẹ về sau sẽ được bảo đảm đầy đủ.
"Mẹ, mẹ cũng đi đi."
Cả nhà ăn xong bữa sáng, Sở Phong gọi Vương Tĩnh, không muốn để bà ở nhà một mình, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hắn đã diệt trừ đám dị nhân do Hứa Uyển Di phái đến, chắc chắn người phụ nữ kia cũng nhận được tin tức rồi, khó mà lường được lúc cô ta nổi điên lên sẽ có hành động thất thường gì.
"Được." Vương Tĩnh vui vẻ đáp ứng, bà không muốn khiến con trai phải lo lắng.
Sáng sớm, tại thành phố Giang Ninh.
Bên ngoài thành phố, những ngọn núi cao bị che khuất trong mây mù, vượn hú hổ gầm, trong thành phố ngựa xe như nước, từng tòa từng tòa cao ốc chọc trời nối tiếp nhau, vô cùng phồn hoa.
Ngoại thành và nội thành cứ như hai thế giới, có lẽ cũng chỉ có thời kì như tận thế này mới có thể tạo ra cảnh tượng kỳ lạ đến thế.
Khu biệt thự vịnh Bích Hồ, trong nhà Lâm Dạ Vũ, rường cột chạm trổ nguy nga lộng lẫy.
Đến cả thiết bị lắp đặt trong phòng ăn cũng rất sang trọng, chiếc đèn chùm thủy tinh lấp lánh hào quang như mộng ảo, phía dưới đặt một chiếc bàn dài có thể để mười người cùng ăn.