Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1742 - Chương 1742: Đại Mộng Ai Sớm Giác Ngộ (3)

Thánh Khư Chương 1742: Đại Mộng ai sớm giác ngộ (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Ừ, nhìn xem xem trong những người còn lại ai trở về cuối cùng!” Một lão giả của Đạo Tộc cười nhẹ, lão cho rằng Kim Lân đạo tử có thể kiên cường đến cuối, dù sao thì có vật chất trân quý đại sát khí – thuộc tính kim, sau khi luyện ta một thuật phá vạn pháp thì phải nói là sức mạnh vô địch, đánh đâu thắng đó.

Coong!

Bên ngoài thần điện của Đại Mộng Tịnh Thổ truyền đến tiếng chuông kêu vang, thông báo sẽ có người quay trở lại vào ngày hôm nay. Trong lúc nhất thời đã dẫn đến sóng gió không nhỏ, ai nấy đều nhao nhao vọt lên nhìn phía về ngoài đại điện.

“Là ai tỉnh lại?!” Một số lão quái vật vội vàng hỏi.

“Ngô Luân Hồi tỉnh rồi, hồn quang quá khủng bố, thiếu chút nữa đã đốt rụi nhục thân luôn. Chẳng qua là hắn rất có kinh nghiệm, nhoáng một cái đã khống chế tốt. Quả nhiên không hổ là kỳ tài ngút trời mang huyết mạch của Nhân Vương!” Có người cảm thán.

“Ha ha, là Ngô Luân Hồi tỉnh a, cũng coi như không tồi, có thể kiên trì đến bây giờ a.”

Một lão giả của Thi Tộc mở miệng nói, một thân hắc y âm khí trùng trùng, con ngươi nhấp nháy lóe lên ánh sáng, âm thanh như chuông vang, không hề khiêm tốn một chút nào.

Có người bên cạnh thấy vậy lập tức nhảy lên lấy lòng: “Vẫn là thần tử của Thi Tộc mạnh hơn, đến bây giờ vẫn chưa có trở lại!”

“Ha hả, thần tử tộc ta xác thực là anh kiệt bất phàm, có tiềm chất trở thành thần chích.” Lão giả Thi Tộc cười khẽ, lại lần nữa nhận xét Ngô Luân Hồi, nói: “Thiếu niên Ngô Luân Hồi kia cũng coi như không tồi rồi.”

Giờ phút này, các trưởng lão của Đạo Tộc, Phật Tộc cũng lộ ra vẻ mặt đắc ý mà cười lớn, bọn họ cho rằng chủ hồn của cường giả mạnh nhất trong tộc còn chưa có trở lại thì chính là có khả năng thắng đến cuối cùng.

“Mà Ngô Luân Hồi chung quy cũng chỉ có mười bốn mười năm tuổi mà thôi, còn quá trẻ, có thể đi đến bước này đã là rất giỏi rồi.” Trưởng lão của Bạch Phụng Tộc híp mắt lên tiếng.

“Đúng thế, cho dù không tiến vào được ba vị trí đầu thì cũng có thể lọt vào mười hạng đầu.” Trưởng lão của Hoàng Kim Thiên Chu Tộc cũng cười đáp.

Trưởng lão của Đạo Tộc, Phật Tộc đều vô cùng bình tĩnh, cười nhưng không nói, chỉ yên lặng chờ kết quả.

Sở Phong thức tỉnh, hồn quang trở lại, tất cả đều rất thuận lợi, hắn mang theo cả kỳ ức mà quay về!

Lúc này, nghe thấy cuộc trò chuyện của trưởng lão các tộc phía ngoài thần điện, sắc mặt Sở Phong không buồn không vui, chỉ ngâm xướng một câu: “Đại Mộng ai sớm giác ngộ, bình sinh ta tự biết, thảo đường thụy thụy túc, ngoài cửa ngày chậm trôi.”

Sở Phong thức tỉnh, vậy mà lại ngâm xướng, âm thanh trong trẻo truyền ra ngoài đại điện.

Điều này khiến cả đám người liếc mắt nhìn nhau, luôn cảm thấy lời ngâm xướng của Sở Phong mang theo ý nghĩa nào đó, nhưng lại không nói ra được.

“Ài, một thiếu niên mà thôi, lại còn vô môn vô phái, có thể theo sát sau lưng mấy vị thiên tài mạnh nhất cũng đã không tồi rồi. Cho dù không tiến vào hạng ba, nhưng kiên trì đến bước này cũng coi là anh tài ngút trời, hẳn là bây giờ đang ra vẻ lão luyện.”

Lão giả của Thi Tộc mang theo nụ cười nhạt mà bình xét. Hiện tại Thi Tộc của bọn lão có thể ngạo nghễ nhìn xuống các tộc, dù sao thì Diêm Lạc nhà lão từ đầu đến cuối vẫn chưa có động tĩnh gì đâu, vẫn chưa trở lại, e là thực lực khi trở về sẽ cực kỳ kinh người!

“Ai không có tuổi niên thiếu a, tự phụ một chút cũng là lẽ thường tình, thành tích của hắn cũng xác thực nên ăn mừng.” Lão quái vật của Bạch Phụng Tộc cười nhẹ, bộ dáng vô cùng siêu việt, lão cho rằng chủ hồn của nhân tài các tộc chưa trở lại mới là càng mạnh.

Những lão giả của các tộc khác cũng mang vẻ cười cợt, điệu bộ chắc chắn vô cùng, cho rằng đệ tử trong tộc mình một khi đã “vương giả trở về”, đến lúc đó khẳng định sẽ oai phong đến chói mắt.

Tiếp đó, có một đám người trẻ tuổi chờ ở nơi này, chính là nhân tài kiệt xuất trước đó của các tộc đã sớm nhận được thiệp mời màu vàng, lúc này cũng theo chân trưởng lão nhà mình đến đón thiên tài nam nữ trẻ tuổi trong tộc.

Lúc này, một đám người đang nghị luận sôi nổi, bọn họ không giống như những nhân vật trưởng lão của các tộc, không cần phải thận trọng để ý từng lời ăn tiếng nói, bởi vậy mà cái gì cũng dám thể hiện.

Có vài người đang nhận xét, xem xem người nào mới có thể kiên trì đến cùng, sau đó vương giả trở lại.

“Trì Trì (1), vừa nãy ta nghe thấy Ngô Luân Hồi đang kêu tên của ngươi.” Một thiếu nữ váy đen trong đó trêu ghẹo thiếu nữ áo trắng bên cạnh, nói Ngô Luân Hồi đang nhắc đến cô đó.

(1)Trong lời ngâm xướng của Sở Phong có câu “ngoài cửa ngày chậm trôi”, nguyên bản là “song ngoại nhật trì trì”. Bởi vậy thiếu nữ kia mới trêu Sở Phong đang gọi tên của bạn cô.

“Làm gì phải, nào có?” Thiếu nữ áo trắng ngây ngô đáp, vẫn ngây thơ không biết chuyện gì đang xảy ra.

Mấy nữ tử xung quanh thấy bộ dáng của cô như vậy liền cười hì hì, bầu không khí nhất thời ồn ào hẳn lên, hoạt bát vô cùng.

“A, đám người các ngươi thực đáng ghét, nói lung tung cái gì đó? Hắn chỉ đang ngâm thơ mà thôi, các ngươi... quá đáng!”

Một đám thiên tài trẻ tuổi vô cùng sôi nổi mà nghị luận ở đó, lại càng có nhiều người tụ họp lại với nhau, vừa uống rượu vừa tán gẫu. Chuyện này đối với bọn họ mà nói đều là mạng giao thiệp, đang giao lưu với thanh niên tài giỏi của các tộc, từ đó kéo gần quan hệ.

Đồng thời, nơi này cũng có không ít người đã đích thân thử luyện qua thế giới trong thần điện của Đại Mộng Tịnh Thổ, cũng là người nhận được thiệp mời màu vàng. Chẳng qua đã bị loại từ sớm, trở thành nhóm người quay trở lại đầu tiên, tuy đã khôi phục từ hơn nửa năm trước nhưng vẫn luôn đợi ở nơi này, muốn xem xem ai mới là người có thể kiên trì đến cùng, cuối cùng trở thành vương giả.

“Lý Húc huynh, huynh thực sự không có ấn tượng gì sao? Ở thế giới kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà một chút ký ức cũng không có? Phải biết là huynh xếp trong hạng hai mươi, ba mươi trong thế hệ cường giả siêu cấp mạnh nhất vũ trụ, vậy mà cái gì cũng không nhớ ra được!?”

Lý Húc thân mặc áo giáp màu xanh, tướng mạo tuấn lãng, y đang cố sức hồi tưởng lại, nhưng cuối cùng cũng chỉ lắc đầu thở dài, bất kỳ ấn tượng gì đều không có.

Không khí trong thần điện nghiêm túc vô cùng, không cho phép người khác tiến gần, chỉ có vài lão quái vật của Đại Mộng Tịnh Thổ trông coi.

Sau khi Sở Phong tỉnh lại thì quả thực giống như lọt vào trong tiên lô, toàn thân bị thiêu đốt đến phỏng, nóng không thể chịu, hắn có cảm giác bản thân cũng sắp bị thiêu rụi.

Bình Luận (0)
Comment