Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lúc này, huyết khí của Sở Phong lại tỏa ra từng sợi từng sợi, năng lượng tinh thần vô cùng khủng bố, hơn nữa còn trộn lẫn cả dương khí, nhanh chóng thiêu cháy chân thân của hắn.
Nếu như là thân thể bình thường thì căn bản không thể chịu nổi loại hồn quang chói lóa kia của Sở Phong, hồn quang của hắn mạnh hơn rất nhiều so với khi hai người Tần Lạc Âm, Ánh Vô Địch quay trở lại, bởi lẽ trong lúc mơ hồ thì hồn quang của hắn đã hợp làm một với trật tự phù văn.
Điều này khiến mấy lão quái vật của Đại Mộng Tịnh Thổ phải hít ngược một hơi khí lạnh, cảm thấy chấn động không tưởng, không ngờ được thiếu niên mười mấy tuổi này lại có thể tiến gần lĩnh vực Á Thánh, tùy lúc đều có khả năng đột phá!
Tuy rằng Sở Phong chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng cuối cùng chỉ đem hồn quang rót vào thân thể một phần, còn đại bộ phận đều ở bên ngoài cơ thể không dám tiến vào.
Bởi vì năng lượng tinh thần của hắn quá mạnh, dương khí ẩn trong đó quá bá đạo, siêu việt hơn người khác rất nhiều. Cho dù lúc này hắn có chảy trong mình huyết dịch Nhân Vương thì cũng không thể chịu được.
Một tiếng keng vang lên, Sở Phong cuối cùng cũng tạm thời đem hơn nửa hồn quang còn dư lại hóa thành một thanh Kiếm Thai đeo ở sau lưng, cũng không có gì là quá bất ngờ.
Thế nhưng mấy lão gia hỏa thủ hộ của Đại Mộng Tịnh Thổ lại thấy rõ, cả đám đều kinh ngạc không nói nên lời. Mụ nội nó, đem hồn quang cô đọng thành binh khí, điệu thấp mà xa hoa, lại còn đeo ở sau lưng, rốt cuộc tiểu tử kia mạnh đến nhường nào?
“Chẳng trách lại tự phụ ngâm thơ, thực sự là không lường được a.” Một trong số những lão quái vật nhỏ giọng nói.
Sau khi hồn quang của Sở Phong ổn định lại, trong đại điện đều là hừng hực khí nóng, bị hồn quang Kiếm Thai chiếu sáng và thiêu đốt đến độ sáng như ban ngày, Sở Phong giống như một vầng thái dương sừng sững ngồi xếp bằng ở nơi đó.
Lúc này, Sở Phong đang dò xét bốn phía, trông thấy mấy lão nhân đang quan sát hắn, có người mang theo nụ cười hòa ái, cũng có người dáng vẻ bất thiện.
Hắn nhìn nhìn một chút liền phát hiện vị trí của Ánh Trích Tiên và Tần Lạc Âm bên cạnh hắn đã trống không.
Nguyên nhân khiến một vị lão bà của Đại Mộng Tịnh Thổ không có thái độ thân thiện với hắn, chủ yếu là bởi trước đó đã phát hiện ra thiếu niên kia thế mà lại dám chen vào vị trí giữa Tần Lạc Âm và Ánh Trích Tiên, dáng vẻ có chút thân mật.
“Ngô Luân Hồi, ngươi có nhớ đã trải qua những gì trong thế giới kia không?” Một lão đầu tử vô cũng hòa ái mà hỏi thăm.
Sở Phong mang theo ký ức mà trở lại, tất nhiên sẽ chuẩn bị đầy đủ cho những tình huống này, sắc mặt lập tức lộ ra vẻ mờ mịt giống như đang suy tư, kết quả một hỏi ba không biết!
Hắn yên lặng nhìn thoáng qua đám người vẫn không có động tĩnh – Diêm Lạc, La Thế Vinh, quả thực chính là không nhúc nhích chút nào, giống như xác chết vậy, bất cứ phản ứng gì cũng không có.
Còn đám người Đại Diễn Chiến Thể, Tử Hà Đạo Thân, Hộ Pháp Kim Cương Thích Vũ thì đều giống như người suy tư, ở chỗ đó mà cau này, nâng cằm, một lời cũng không phát ra, dáng vẻ mười phần nghiêm túc.
Ngoài ra, đám người Thích Hoành, Kim Lân, Hoàng Kim Thiên Chu, bởi vì hồn quang trở về nhiều hơn nên đều ngồi xếp bằng điều dưỡng huyết khí, khổ sở suy nghĩ điều gì.
Trong lòng Sở Phong đã lường trước được cảnh này, hiểu rõ mọi tình huống. Những người kia không phải bị hắn phế bỏ, mà chính là bị hắn giết chết.
Bên ngoài thần điện có rất nhiều người đang mong ngóng, đều muốn biết trạng thái hiện tại của Ngô Luân Hồi.
Coong!
Một tiếng chuông thanh thúy lại vang lên, không khí nhất thời đều yên ắng, cửa điện mở ra, có người muốn đi ra ngoài.
“A, đi ra rồi!”
“Đi, qua đó xem xem lúc này tình hình của Ngô Luân Hồi đến tột cùng là như thế nào, đây chính là một trong mấy thiên tài trở về tương đối muộn a!”
Cả đám người trẻ tuổi đều đứng dậy chen chúc tiến lên phía trước, chặn đứng lối ra trước của thần điện.
Trên thực tế, một đám lão giả cũng gấp đền đứng ngồi không yên, không thể bảo trì trấn định, tất cả đều đã đứng dậy mà nhìn về phía trước, nhao nhao tiến đến muốn xem thử Ngô Luân Hồi lúc này mạnh nhường nào.
Sở Phong đi ra, quanh thân phát ra tiếng xoẹt xoẹt rung động, đó chính là huyết khí đang bốc hơi, âm khí bị trục xuất ra khỏi cơ thể lập tức bị hồn quang thiêu cháy, thay vào đó là dương khí.
Đáng sợ nhất chính là hồn quang của hắn xuyên thấu cơ thể mà phát sáng, quá rực rỡ, gần như đã chiếu thấu cả nhục thân, dương khí dồi dào dày đặc.
“Ai ui, chịu không nổi, ta sắp bị thiêu cháy rồi! Ngô Luân Hồi kia rốt cuộc làm sao chịu nổi a, ta đứng cách xa như vậy còn sắp bị đốt phỏng!”
Xoẹt!
Trên thực tế, một người thanh niên đứng gần đó nhanh chóng dập ánh lửa dương khí trên người, vẻ mặt kinh sợ vô cùng, không ngừng lùi lại phía sau, hắn không muốn tiếp tục bị bén lửa.
Mọi người đều hoảng sợ, Ngô Luân Hồi này quả thực quá lợi hại, hồn quang có thể mạnh đến cỡ nào? Không hổ là huyết thống Nhân Vương, nhục thân lại có khả năng chịu đựng được.
Đặc biệt là rất nhiều người đều trông thấy Sở Phong đeo Kiếm Thai trên lưng, thứ kia chính là đại sát khí do dương khí ngưng tụ mà thành, hồn quang chiếu xạ, quả thực có khả năng thuấn sát tinh thần của tất cả mọi người!
“Không đơn giản a, Ngô Luân Hồi còn mạnh hơn so với những người trở về lúc trước!” Một lão đầu tử lên tiếng.
Sở Phong cười nhẹ, gật đầu chào hỏi với tất cả mọi người, dáng vẻ nho nhã lễ độ cực kỳ. Trên thực tế là do hắn có chút chột dạ, bởi lẽ hắn đã giết gọn một số thần tử ở trong mảnh thế giới kia.
Đồng thời hắn còn đem một số người đánh đến ngốc, chỉ thả lại tàn hồn của bộ phận cơ thể để chúng quay trở về. Lúc này đối mặt với mấy lão trưởng bối của bọn họ, hắn đều một mặt tươi cười.
“Người trẻ tuổi ngươi rất không tồi, không biết có từng nhìn thấy biểu hiện của Kỳ Lân Nhi nhà ta ở thế giới kia không?” Lão giả của Thi Tộc tiến đến nói.
Sở Phong nghe thấy câu này thiếu chút nữa đã đánh một quyền vào mũi của lão, hắn là kẻ thù của Thi Tộc a, chẳng lẽ lão quái vật kia nhận ra điều gì? Thế nhưng hắn rất trầm ổn, không hề động thủ.
Trong chốc lát hắn đã suy nghĩ ra, lão giả kia không phải là không cảm giác được cái gì mà chính là đang tỏ ra thâm trầm trước mặt hắn, cố ý bày ra dáng vẻ siêu việt, biểu thị rằng Diêm Lạc của nhà lão còn chưa có trở về đâu, gã mới là mạnh nhất.
Trong chớp mắt Sở Phong đã bình tĩnh, lắc lắc đầu tỏ vẻ không biết không nhớ. Bình thường mà nói, có quỷ mới nhớ được những chuyện trong thế giới kia.