Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Một số thanh niên gần đó mặt mũi ai nấy đều xám ngoét, đả kích này không cần phải nói, quá lớn a, tim chịu không nổi.
“Tin tức quan trọng, tin tức mới đầu tiên trong ngày hôm nay, giữa Ánh Trích Tiên và Ngô Luân Hồi truyền ra xì căng đan, không rõ thật giả kết thành đạo lữ ở trong dị thế giới!”
Bình đài Nguyên Thú phát ra tin tức này đầu tiên, trong nháy mắt dẫn đến oanh động của các tinh cầu sinh mệnh lớn, sóng to gió lớn bạo khởi.
Mà mấy bình đài còn lại như bình đài Hắc Huyết lập tức cảm thấy rất hối hận, trước đó sao lại không coi trọng Ngô Luân Hồi nhiều một chút, thiếu sự quan tâm đến hắn, đến lúc này mới cuống cuồng tranh thủ thời gian bổ sung vào, tiến hành khuếch đại tin tức.
“Kinh ngạc đến trợn mắt, công chúa của Á Tiên Tộc xuất giá, kết thành đạo lữ gần trăm năm với người khác ở dị giới!” Bình đài Hắc Huyết vì muốn hấp dẫn sự quan tâm của mọi người mà khoa trương đưa tin.
Cứ như vậy trong chốc lát, khắp nơi trong tinh hải vũ trụ đều không thể bình tĩnh, nơi nơi đều sôi nổi thảo luận, rất nhiều thanh niên đang gào thét không muốn tin.
Mà trong Đại Mộng Tịnh Thổ, tiểu đạo sĩ cũng xao động, hoàn toàn không an phận.
“Mẹ nhỏ kia cũng thực độc a, Á Tiên Tộc là một trong những tộc mạnh mẽ nhất vũ trụ, không thể chọc vào. Ngộ nhỡ câu mất lão cha của ta vào cửa làm con rể thì nương ta chẳng phải sẽ ăn cơm trước kẻng? Sau khi ta chào đời nhất định sẽ xui xẻo. Nương, tiến lên nào!”
Cái tên quái thai tiểu đạo sĩ này bình thường nên sớm ra đời từ lâu, nhưng gã lại luôn bình chân như vại trong bụng mẹ.
“Khụ, căn bản không có chuyện đó, các người đừng có nói bậy, không cần đưa tin lung tung ảnh hưởng đến sự trong sạch của công chúa Á Tiên Tộc.”
Trong Đại Mộng Tịnh Thổ, một vị lão giả Ánh Tiên Tộc đứng lên nói, khuôn mặt đen như đáy nồi, có thể nói không hề thua kém Ánh Vô Địch là bao. Lão đang cật lực giải thích, đồng thời cũng cảnh cáo uy hiếp mấy bình đài lớn.
Lúc này Ánh Trích Tiên đã xuất hiện tiến lại nơi này, như chúng tinh phủng nguyệt được mọi người bao vây, kỳ ảo xuất trần, sương trắng vây quanh, phong thái phải gọi là tuyệt mỹ!
“Ánh tiên tử không biết còn nhớ những chuyện ở dị giới không? Phải chăng có quan hệ thân mật nào đó với Ngô Luân Hồi?” Một người bình luận của bình đài Hắc Huyết lớn mật lên tiếng, quả nhiên là gan to bằng trời, cứ như thế liền phát sóng phỏng vấn trực tiếp.
Cách đó không xa, Tần Lạc Âm cũng đã lộ diện, cước bộ nhẹ nhàng thướt tha, phong hoa tuyệt thế đi đến chỗ này.
Hai nữ tử đều bị người người bao quanh giống như chúng tinh phủng nguyệt.
Một người khí chất không linh xuất trần, toàn thân bạch y thánh khiết, không nhiễm khói lửa nhân gian, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt như thu thủy, quả thực không khác nào tiên tử trên cung trăng hạ phàm, siêu nhiên trần thế.
Một người khác thì lại có phong thái nữ thần, y phục ngũ sắc rực rỡ, ung dung hoa quý, phong tư tuyệt thế, mắt đẹp thâm thúy, môi đỏ căng mọng, răng trắng như ngọc, thực sự là mười phần khí chất.
“Nương, lên a, tình trường như chiến trường, chém giết qua đó thôi, cho dù nàng ta là mẹ hai cũng không thể nhượng bộ!”
Tiểu đạo sĩ đánh trống reo hò, bộ dáng chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Trên thực tế, sau khi Tần Lạc Âm quay trở về thì căn bản không để ý đến gã, chuyện này làm cho gã rất là bất đắc dĩ. Mặc cho gã lải nhải không biết bao nhiêu lời thì Tần Lạc Âm vẫn từ chối cho ý kiến.
Tiểu đạo sĩ luôn cân nhắc có nên lợi dụng thủ đoạn của bản thân hay không, truyền thụ ký ức cho nương hắn, để nàng ngộ ra được cái gọi là “đại triệt đại ngộ”.
“Tỷ, tỷ đến rồi, mau lại xem hắn có phải anh rể của ta hay không?” Tiểu loli tóc bạc chớp chớp đôi mắt to tròn, vui sướng reo lên.
Cô nhóc có lực sát thương hơn tiểu đạo sĩ nhiều lắm, bởi vì người xung quanh đều có thể nghe thấy những gì cô nhóc nói.
Giờ khắc này, Ánh Vô Địch quả thực có ý muốn bóp chết muội muội nhà mình, gương mặt đen sì đến phát quang, ngay cả vị trưởng lão kia của Á Tiên Tộc cũng giận đến muốn đánh cho tiểu gia hỏa kia một trận, làm loạn đến thế còn chưa đủ?
Về phần xung quanh, tâm hồn một đám thanh niên đều muốn vỡ vụn, những lời của tiểu nha đầu kia đáng tin sao?
Ánh Trích Tiên không nhìn người của bình đài Hắc Huyết mà đi thẳng đến vị trí cách Sở Phong không xa, mà cánh bình đài lại vô cùng chú ý loại tin tức này, bọn họ càng thêm dây dưa, được voi đòi tiên.
“A, quá tốt rồi! Mỹ nhân hạng ba của tinh không có đạo lữ, lần này ít đi một đối thủ cạnh tranh a.”
Hiện tại, người vui vẻ nhất chính là một số nữ tử trẻ tuổi, các nàng như trút được gánh nặng, tất nhiên các nàng có đủ tư cách này, bởi lẽ bản thân đều là mỹ nhân đỉnh cấp của các tộc.
Cũng có một số mỹ nhân không cam lòng, nhẹ giọng nói: “Dựa vào cái gì, Ánh Trích Tiên lớn hơn Ngô Luân Hồi ít nhất cũng phải mười tuổi, ta mới có mười sáu, ta mới là người xứng đôi với hắn!”
“Ta ủng hộ ngươi, tiến lên tranh giành đi!” Một thiếu nữ bên cạnh nghe vậy liền nổi hứng trêu chọc, một đám mỹ nhân đều hi hi ha ha, ngược lại náo nhiệt vô cùng.
Rất nhanh bọn họ đều phát hiện có gì không đúng, Tần Lạc Âm cũng đi tới, giống với Ánh Trích Tiên, chọn một vị trí cách Sở Phong không xa. Hơn nữa, ai trông thấy tình cảnh này cũng đều cảm thấy bất thường.
Trong nháy mắt có người liền liên tưởng đến ý nghĩ điên cuồng, lẽ nào bọn họ chính là quan hệ tay ba?
Âu Dương Phong giương lên cái cổ thiên nga, tuy dáng vẻ rất bình tĩnh nhưng trong lòng chỉ sợ thiên hạ không loạn, tròng mắt loạn chuyển, cuối cùng liền quả quyết lên tiếng: “Hai vị nữ thần, các người không cần nói cái gì nữa đâu, trực tiếp khai chiến đi!”
Ta dẫm! Một đám người xung quanh trong phút chốc đều trừng to mắt, đây là tình huống gì, ngữ khí của con trai Quân Đà Cổ Thánh có chút cổ quái a, trong này ắt có sự tình, hơn nữa còn vô cùng kinh người!
Đây chính là tin tức giật gân, có ẩn tình bên trong. Dựa vào bản năng được tôi luyện bao năm qua, các phóng viên lão làng của bình đài Nguyên Thú cùng bình đài Hắc Huyết lập tức đều ý thực được có thể đào bới một số chuyện từ nơi này.
Sau đó bọn họ cứ như cá mập ngửi thấy mùi máu, lũ lượt ùn qua để phát trực tiếp cùng phỏng vấn.
Vài lão bà của Đại Mộng Tịnh Thổ quả nhiên đã tiến đến mang Tần Lạc Âm đi, bởi lẽ mí mắt bọn họ đều đang giựt giựt, linh cảm được tình huống không đúng bèn cấp tốc phản ứng lại.