Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1748 - Chương 1748: Nương, Tiến Lên Nào (2)

Thánh Khư Chương 1748: Nương, tiến lên nào (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Rất dễ nhận ra, sự xuất hiện của Sở Phong ở nơi này đã dẫn đến sự chú ý của mọi người. Mặc dù có vài người nhận ra hắn chẳng phải nhân vật chính của lần này – không phải là vương giả chân chính còn chưa trở lại, thế nhưng cũng không ít người xông lên, nhất là người của các bình đài đều nhao nhao tiến đến đưa tin.

Tất nhiên bình đài Hắc Huyết sẽ không đem thiết bị Thiên Nhãn tốt nhất dành cho Sở Phong, bọn họ vẫn thời thời khắc khắc chú ý đến động tĩnh của thần điện, bởi nơi đó mới chân chính là chiến trường của bọn họ, là tin tức đặc biệt cần thu thập!

Vây quanh Sở Phong cũng có không ít người, trong đó có nhân tài kiệt xuất của các tộc, ví như Nguyên Thế Thành, Nguyên Viện cũng đều xuất hiện, nhưng bọn họ đã sớm quên những chuyện đã xảy ra trong thế giới kia, vẫn ôn hòa nói chuyện với Sở Phong.

Sau đó Sở Phong liền nhìn thấy Ánh Vô Địch!

Hắn thiếu chút nữa đã gọi lên hai tiếng tiếng em vợ, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Bởi lẽ hắn chợt bừng tỉnh, rằng ký ức của người ta e là đã xóa sạch bách rồi.

Sau khi Ánh Vô Địch trông thấy hắn, vốn là muốn tươi cười chào hỏi, nhưng không hiểu tại sao y lại có tâm tình khác, sắc mặt không tự chủ liền đen lại, không cho Sở Phong sắc mặt tốt đẹp gì, không cho hắn mặt mũi.

Đậu xanh! Sở Phong thực sự là cạn lời luôn, muốn xông qua đánh cho y một trận, cái tên “tỷ khống” này rốt cuộc oán niệm lớn cỡ nào a? Đều đã trở lại vũ trụ âm gian, ký ức ở vùng đất Đọa Lạc cũng đã quên hết, vậy mà vẫn dựa vào bản năng hễ nhìn thấy hắn là đen mặt! Đây gọi là chuyện gì á!

“Ánh huynh, ngươi không thoải mái sao, mặt sao lại đen rồi?” Nguyên Thế Thành lấy làm lạ hỏi.

“Không sao, dạo này tâm trạng ta rất tốt. Chỉ là không biết có chuyện gì, trong lòng có chút phiền não.” Bản thân Ánh Vô Địch cũng không hiểu nổi chính mình.

Sau đó lại thấy Sở Phong đứng đối diện mình đang nở nụ cười với y, trong nháy mắt y liền biết ngọn nguồn của phiền não, sắc mặt lại càng ngày càng đen.

“Ai ui cái tên Vô Lượng Thiên Tôn Di Đà Phật!” Sở Phong tức đến không thở nổi, ông em vợ này của hắn quả nhiên là thiếu đánh, chẳng lẽ trong lòng y có ác cảm với hắn như vậy? Nhìn xem cái gương mặt của y đi, sao lại ngày càng có xu hướng đen xuống rồi?!

Lúc này, không ít người đã chú ý đến chỗ này.

Ánh Hiểu Hiểu hoạt bát đầy sức sống xuất hiện, mái tóc màu bạc rủ xuống tận thắt lưng, đôi mắt to tròn trong veo, lông mi vừa dài vừa cong không ngừng chớp động, bộ dáng lanh lợi vô cùng.

Cô nhóc vừa nhìn đã trông thấy Sở Phong, ngẩn ra một lát, sau đó không hiểu ra sao lại thốt lên một câu: “Anh rể!”

Một tiếng thanh thúy cứ như thế mà vang vọng, toàn trường đều im phăng phắc, ai nấy đều ghé mắt trông qua phía này, kinh ngạc đến há miệng, này... cô nhóc kia vừa gọi cái gì a?

Phải biết rằng lai lịch của tiểu loli này rất hiển hách, là muội muội của Ánh Vô Địch, là tiểu công chúa của Á Tiên Tộc, là em út của mỹ nhân đứng thứ ba vũ trụ Ánh Trích Tiên!

Mà cô nhóc lại gọi người khác là anh rể, có ý tứ gì không phải đã quá rõ ràng rồi ư!

Trong lúc nhất thời, rất nhiều người trẻ tuổi ở đây đều hóa đá, tuyệt đối không thể tiếp nhận! Không phải Ánh Trích Tiên vẫn chưa có đạo lữ sao? Hơn nữa chưa bao giờ vướng vào xì căng đan!

“A, chuyện gì vậy, tại sao ta lại cảm thấy hắn rất thân thiết a, cứ muốn gọi hắn như thế?” Ánh Hiểu Hiểu lẩm bẩm.

Lúc này, Sở Phong thực sự đã xúc động, một niềm sung sướng nho nhỏ cùng an ủi le lói hiện lên. Ánh Vô Địch luôn cho hắn sắc mặt đen giống như hắn nợ y hai trăm vạn, còn cô em vợ nhỏ kia, hễ gặp hắn là sẽ gọi thân thiết như thế, quả nhiên là không thể quên triệt hắn, ký ức không hoàn toàn bị xóa bỏ!

Sắc mặt Âu Dương Phong thì như nhìn thấy quỷ, nó nhìn ra Ánh Hiểu Hiểu chính là đang gọi Sở Phong a, bởi vì hắn đứng bên cạnh Sở Phong, từ góc độ này nhìn qua chính là rõ ràng và chân thực nhất.

“Anh rể!” Tiểu loli tóc bạc nhanh chóng chạy qua, mắt to chớp chớp, dựa vào bản năng mà hành động. Nhóc có cảm giác bản thân đã quên mất thứ gì rất quan trọng, muốn nhớ lại, vì vậy cô nhóc bèn bỏ mặc lý chí của chính mình, cứ như thế chạy qua giữ chặt tay áo của Sở Phong.

Giờ phút này, mọi người đều rõ mồn một nghi phạm, ngay tức thì đều cứng họng, đây rốt cuộc là tình huống gì a? Ngô Luân Hồi trở thành con rể của Ánh gia từ lúc nào?

Trong nháy mắt, rất nhiều thanh niên đều nghe được tiếng trái tim vỡ nát của chính mình, quá đau lòng, quá khủng bố! Mỹ nhân đệ tam vũ trụ lại có đạo lữ?

Lúc này, khuôn mặt đen của Ánh Vô Địch lại cũng không đen thêm được nữa, phỏng chừng cũng sắp nhỏ ra nước rồi!

Mà Nguyên Thế Thành cũng Nguyên Viện đứng bên cạnh cũng đều nhìn đến ngây người, rất muốn hỏi y rốt cuộc là có chuyện gì?

Ánh Vô Địch cuối cùng cũng biết chính xác căn nguyên của sự phiền não trong lòng, chính là bắt nguồn từ Ngô Luân Hồi! Muội muội của y sao lại gọi tên đó là anh rể? Y giận đến không kìm được.

Đồng thời Âu Dương Phong cũng trưng ra khuôn mặt táo bón, trợn mắt há miệng nhìn về phía Sở Phong cùng tiểu loli tóc bạc, đồng thời cũng tìm kiếm bóng dáng của Ánh Trích Tiên trong biển người.

Cóc Âu Dương cảm khái trong lòng, cho rằng tên khốn kiếp Sở Phong này thực sự có một chân trong chuyện này!

“Không có khả năng, Ngô Luân Hồi và Ánh Trích Tiên không hề giao hảo tụ tập bao giờ, làm sao lại trở thành đạo lữ của nàng được?” Có người hô lên, không thể tiếp thu sự thật tàn khốc này.

“Đúng thế a, bọn họ làm sao có khả năng! Tiểu tiên tử không phải nhớ nhầm rồi chứ, tộc các ngươi không có bất cứ quan hệ gì với hắn đâu.”

Một số người đều lên tiếng, cho rằng chuyện này chính là trò đùa dai của trẻ nhỏ.

Thế nhưng Ánh Hiểu Hiểu lại nghiêng đầu, dáng vẻ khổ sở suy nghĩ, sầu não cực kỳ đáp lại: “Thực sự đó, ta rõ ràng cảm thấy hắn chính là anh rể của ta, rất thân thiết, nhưng tại sao lại không nhớ ra a?”

Âu Dương Phong ở bên cạnh nghe vậy liền ló đầu ra nhìn, cái cổ dài khẽ đong đưa, nhắc nhở: “Có phải là chuyện xảy ra ở một thế giới khác?”

“Đúng thế, ta cảm giác đây chính là sự tình xảy ra ở thế giới khác!” Ánh Hiểu Hiểu nhất thời tỉnh ngộ, hai mắt phát sáng mà quay lại gọi: “Anh rể, huynh còn nhớ không?”

Ánh Vô Địch ở bên cạnh bỗng dưng lấy tay che ngực, cảm giác đau lòng cực kỳ, dưới chân không vững, lảo đảo lùi lại mấy bước, khuôn mặt đen của y sắp phát ra màu đen rồi.

Bình Luận (0)
Comment