"Tà môn đến vậy sao?" Vương Tĩnh không sợ, cho dù đứng trong trụ sở đặc thù như thế vẫn dám nói chuyện.
Chu Ỷ Thiên nghiêm túc gật đầu đáp: "Mọi người cũng không nghĩ xem đây là chỗ nào, tổng bộ của tổ chức dị nhân nơi đây, người đứng đầu bọn họ có thể bình thường sao?"
Sở Phong không nhịn được, nói: "Anh đừng nói với tôi đứng đầu chỗ này là Nguyên Thủy Thiên Tôn!"
"Không hổ là dị nhân, quả nhiên nhạy cảm, chớp mắt đã nghĩ tới." Mặt Chu Ỷ Thiên đầy vẻ ca ngợi, khiến Sở Phong muốn cho anh ta một tát, thế mà cũng gọi là nhạy cảm?
Rất nhanh, Chu Ỷ Thiên lại hạ giọng, nói: "Có điều, cậu cũng không thể gọi ngài lấy là thủ lĩnh. Nơi tồn tại của vị kia cực kì siêu nhiên, vô cùng thần bí, người phải đủ mạnh mẽ mới xứng gọi ông là thầy, những kẻ khác gọi ông là... bỏ đi, dị nhân tầm thường gặp không nổi."
Một nhà ba người mặt đối mặt nhìn nhau, rốt cuộc mình đang ở nơi nào, Ngọc Hư Cung thật sự siêu nhiên mạnh mẽ đến vậy sao?
"Chủ nhân thần bí của Ngọc Hư Cung rất mạnh à?" Sở Trí Viễn hỏi.
"Đương nhiên!" Chu Ỷ Thiên trịnh trọng gật đầu, dùng giọng điệu không thể nghi ngờ: "Chắc chắn thuộc cao thủ số một số hai nhân loại!"
"Lợi hại đến vậy?" Ngay cả Sở Phong cũng kinh hãi.
Hắn biết Bồ Đề Cơ Nhân có môn đồ Thích Ca, Sinh Vật Thiên Thần có Lôi Chấn Tử. Những người này rất ít khi hiện thân trước người ngoài, 20 năm trước họ đã trở thành dị nhân.
Mà khi đó biến đổi trời đất còn chưa chân chính bắt đầu!
Trong số môn đồ Thích Ca có một người là Thiên Diệp từng đại chiến với rắn trắng ở núi Thái Hành Sơn, tuy cuối cùng sống chết không rõ nhưng thực lực quả bất phàm.
"Lợi hại vô cùng, gần như tìm khắp thế giới cũng không có đối thủ!!" Chu Ỷ Thiên cực kì sùng bái.
"Nếu ông ấy lợi hại đến vậy, tại sao lúc thú vương tác loạn lại không lộ diện. Đáng ra phải chính tay giết Thương Lang Vương và Ưng Vương mới đúng." Sở Phong nói.
Bởi vì ấn tượng ban đầu quá sâu đậm, hắn luôn cảm thấy Chu Ỷ Thiên không bình thường. Một người đi khắp nơi núi Thái Hành Sơn rải danh thiếp, làm sao có thể khiến người ta cảm thấy đáng tin.
"Tôi nói với cậu chút thông tin mật, nhưng cậu không được truyền đi lung tung." Chu Ỷ Thiên hạ giọng "Chủ nhân Ngọc Hư Cung không ra mặt, bởi vì đang làm một việc kinh thiên động địa!"
"Việc lớn gì?" Sở Trí Viễn hỏi.
"Chinh chiến ở Vùng đất Phong Thiền, ông ấy muốn chiếm lấy chỗ đó! Nơi đó đánh nhau dữ dội lắm, dị tộc hoành hành, thú vương thường lui tới, kinh khủng khôn cùng!" Vẻ mặt Chu Ỷ Thiên nghiêm túc.
Lần đầu tiên sắc mặt Sở Phong thay đổi, chiến trường ở Vùng đất Phong Thiền cực kì đáng sợ, chủ nhân Ngọc Hư Cung tham chiến ở nơi đó, đương nhiên là cường giả tuyệt thế không thể nghi ngờ.
Chu Ỷ Thiên hạ nhỏ âm thanh cho hay: "Thương Lang Vương huyết tẩy cao nguyên Vân Quý, Ưng Vương dẫn dắt thú triều, còn cả dị thú ùn ùn kéo đến ngoài thành phố Thuận Thiên, đều là trò nham hiểm của dị tộc, muốn khiến cho cao thủ nhân loại mệt mỏi ứng phó, rời khỏi Danh Sơn Đại Xuyên để dẹp loạn. Có điều, cao tầng đã có chiến lược bình định.
Sở Phong gật đầu, không hề nghĩ rằng anh ta đang nói bậy.
Sở Trí Viễn đột nhiên hỏi: "Đã có Ngọc Hư Cung, có khi nào sẽ thêm Bát Cảnh Cung với Bích Du Cung không?"
Vẻ mặt Vương Tĩnh kỳ lạ, cảm thấy chồng mình đang nghĩ đi đâu đâu. Tương ứng với Bát Cảnh Cung là Lão Tử, tương ứng với Bích Du Cung là Thông Thiên Giáo Chủ, thật sự định đem bọn họ góp chung thành một nhóm cùng Ngọc Hư Cung ư?
Ai ngờ, Chu Ỷ Thiên lại càng hoảng sợ, sau đó nhìn trái ngó phải, không thấy có người mới gật đầu, nói: "Nghe nói đích xác là như vậy!"
Vương Tĩnh nhất thời cảm thấy lộn xộn, vậy mà lại có ba tổ chức dị nhân lớn lần lượt là Ngọc Hư Cung, Bát Cảnh Cung, Bích Du Cung?!
"Tôi cũng mới biết thôi, là bí văn lấy được từ chỗ một người bạn rất quan trọng." Tiếp sau đấy Chu Ỷ Thiên lại nhỏ giọng: "Chủ nhân Bát Cảnh Cung cũng là một vị cao thủ tuyệt thế, mỗi tội tổ chức dị nhân này chẳng được bao nhiêu người. Bích Du Cung nghe nói ở ngoài biển, phải biết rằng trong đại dương bao la cũng có cổ thụ thần bí, ví dụ như Thần Thụ Phù Tang. Đương nhiên trên biển lại càng nguy hiểm, thú vương càng lợi hại. Chủ nhân Bích Du Cung là một kẻ vô cùng tàn nhẫn, cường đại vô biên."
Người một nhà Sở Phong thật lâu không thốt nên lời, nhưng tin tức này thật sự dọa người.
"Có điều nghe bảo chủ nhân Bích Du Cung cũng quay về rồi, hắn muốn đánh chiếm xong ngọn núi Lục Thượng của Danh Sơn." Chu Ỷ Thiên cho hay.
Hiện tại chủ nhân Ngọc Hư Cung đang chinh chiến nơi Vùng đất Phong Thiền, chủ nhân Bát Cảnh Cung và Bích Du Cung mỗi người tấn công một ngọn Danh Sơn, phân thành ba đường tiến quân.
Thông tin này giống với cái Sở Trí Viễn thu được từ chỗ bạn học cũ, quốc gia muốn nắm trọn hai ba tòa Danh Sơn quan trọng, thì ra mỗi nơi đều có một vị cao thủ tuyệt thế tọa trấn.
"Nói như vậy Ngọc Hư Cung, Bát Cảnh Cung, Bích Du Cung đều rất mạnh?" Vương Tĩnh hỏi.
"Điều đấy là đương nhiên, bác nói xem, người dám huyết chiến với thú vương trong thiên hạ thì phải mạnh đến mức nào chứ? Hơn nữa, chính cao thủ của các thế lực lớn kia, ví dụ như Lôi Chấn Tử của Sinh Vật Thiên Thần, môn đồ Thích Ca của Bồ Đề Cơ Nhân… đều đăng kí tên tuổi ở Ngọc Hư Cung."
Từ đấy có thể thấy được, tổ chức Ngọc Hư Cung này mạnh đến mức nào, các đại tài phiệt đều phải nể mặt, cao thủ trong bọn họ đều ghi danh ở đó.
"Tới nơi rồi, người đến hôm nay cũng không tính là ít." Thanh âm của Chu Ỷ Thiên trở về bình thường, dẫn bọn họ đến chỗ kiểm tra.
Trời nắng gắt, lá cây khô héo.
Trên hành lang bò đầy dây leo, rất nhiều dị nhân đứng ở chỗ đó tránh né anh mặt trời nóng bỏng, có nam có nữ, tuổi tác khác biệt, từ mười mấy tuổi đến năm sáu mươi tuổi đều có.
Bọn người Sở Phong tới tương đối trễ, không ít người đều nhìn về phía bọn họ.
“Một nhà các người đều là dị nhân?" Một cái thanh niên gầy guộc hỏi, ánh mắt của hắn sáng rỡ như hai ngọn kim đăng.
"Không, chỉ có một mình tôi thôi. " Sở Phong cười đáp.
Một người có làn da trắng nõn, lỗ tai đặc biệt lớn cười nhạo nói: "Cậu đã bao nhiêu tuổi rồi còn cần cha mẹ đưa tới, loại như cậu mà cũng muốn gia nhập Ngọc Hư Cung?"
Không ít người bên trong hành lang quay đầu lại nhìn về nơi này.
Sở Phong rất muốn đạp cho gã hai cước. Hắn chỉ nói đúng sự thật mà thôi, kết quả lại bị gã ta cười nhạo như thế.
Chu Ỷ Thiên khuyên nhủ nói: "Các vị phải ôn hòa một chút, nói không chừng sau này sẽ trở thành cộng sự của nhau, cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu cũng gặp, chúng ta hẳn nên giúp đỡ lẫn nhau mới đúng."
Nói xong, y liền chắp tay sau lưng bước đi.
"Đừng để ý, anh ta chính là một người nhanh mồm nhanh miệng, hay nói thẳng mà thôi." Thanh niên gầy guộc hai mắt như hai ngọn kim đăng nói.
Còn có thể hòa giải như vậy sao? Nửa câu đầu còn có thể nói là khuyên nhủ, nủa câu sau chính là công khai châm biếm.
Sở Phong nhìn về phía bọn họ nói: "Hai người các anh một xướng một họa, khiêu khích tôi như vậy, có phải là muốn ăn đòn không?”