"Người trẻ tuổi bây giờ nóng tính thật, còn dám dọa người kia đấy.” Người thanh niên trắng nõn lắc đầu, một cặp lỗ tai lớn cũng theo đó run run, thật sự lớn tới khủng khiếp.
Dáng vẻ ông cụ non của y khiến người ta nổi nóng.
Sở Phong thật rất muốn kéo lỗ tai của y, hung hăng trừng trị y một trận.
Nhưng y chưa kịp tiếp tục mở miệng, không ít người hét lên kinh ngạc.
"Khá xinh đẹp, quyến rũ động lòng người, ai nha, cô ta chừng ba mươi sáu. . . là E chứ?" Thanh niên gầy guộc hai mắt như kim đăng thấp giọng kêu lên.
"Không đúng, hẳn là ba mươi sáu. . . D!" Thanh niên lỗ tai lớn cũng rất kích động.
Sở Phong xem như đã nhìn ra được, hai con hàng này cũng không phải loại người tốt lành gì, hai cái miệng trời sinh đều thích ăn đòn.
Rất nhiều người bên trong hành lang quay đầu lại nhìn, đều cảm thấy hai mắt tỏa sáng.
Đó đúng thật là một mỹ nữ, cực kỳ thu hút ánh nhìn, cô ta lăng không mà đến, da thịt như tuyết, tóc dài gợn sóng, ánh mắt vũ mị, đôi môi đỏ như lửa, phía sau lưng chính là một đôi cánh chim trắng noãn.
"May mà không đến trễ!" Cô ta nhẹ nhàng đáp đáp xuống đất, vỗ vỗ bộ ngực cao vút, thở phào một hơi.
"Động tác này. . . Hình như tôi say rồi!" Thanh niên lỗ tai lớn mặt mũi đỏ ửng, cũng không tự chủ được mà vỗ cỗ bộ ngực gầy đét của mình.
"Mỹ nữ, cũng không trễ lắm đâu, nếu cô lo lắng thì có thể đến xếp hàng phía trước tôi.” Thanh niên gầy guộc hai mắt như là kim đăng rất nhiệt tình, để nữ tử chen ngang, đồng thời tự giới thiệu: "Tôi tên là Đỗ Hoài Cẩn."
"Đúng, có thể đứng xếp hàng ở chỗ chúng tôi này.” Thanh niên lỗ tai lớn vô cùng thân thiện, cũng tự giới thiệu mình: "Tôi tên là Âu Dương Thanh."
Sở Phong quả thực bó tay, hai con hàng hèn mọn này xem một nhà ba người bọn họ thành không khí, công khai sắp xếp người khác chen ngàng.
"Như vậy không được đâu, tôi đứng ở chỗ này là được rồi." Nữ tử mỉm cười, buộc lại tóc xoăn, sóng mắt lưu chuyển, càng lộ vẻ vũ mị.
Cô ta đã thu hai cánh chim trắng muốt vào, quần áo phía sau có hai cái khe hở, đó là nơi được thiết kế đặc biệt, bây giờ lộ ra hai mảng tuyết trắng lớn.
Đồng thời, cô ta cười cười báo ra tên của mình: Diệp Khinh Nhu.
"A, cô chính là Diệp Khinh Nhu?"
"Thiên Dực Diệp Khinh Nhu, không ngờ có thể nhìn thấy người thật thế này!”
Bên trong hành lang, một đám người lập tức vây quanh, có nam có nữ, đàn ông thì không cần phải nói, ánh mắt ai nấy đều nóng bỏng.
Đám phụ nữ vây tới cũng rất kích động nói: "Thiên Dực Diệp Khinh Nhu, tôi thật sự rất bội phục cô!"
Chuyện gì xảy ra? Một nhà ba người Sở Phong cũng bị vây quanh ở chỗ này, bởi vì ở gần Diệp Khinh Nhu, bây giờ hoàn toàn không biết tình huống như thế nào.
Đương nhiên, cũng có một số người không hiểu, chỉ cảm thấy Diệp Khinh Nhu thực sự quá quyến rũ động lòng người mà thôi, chuyện khác thì không biết.
"Các người có phải là dị nhân không thế, ngày thường không có theo dõi diễn đàn dị nhân à? Thiên Dực Diệp Khinh Nhu mà còn không biết? Cô ấy chính là người đã giết Lôi Báo, lấy chiến tích mà nói, chính là một trong Top 50 cao thủ trong nước!”
Sở Phong cuối cùng cũng hiểu, không nghĩ tới cô gái có dáng người bốc lửa, ánh mắt động lòng người này lại lợi hại như vậy.
Có điều, hắn cảm thấy cái gọi là Top 50 cao thủ chắc chắn không có cân nhắc đến môn đồ của Thích Ca, Lôi Chấn Tử... Những tồn tại ẩn hình này chính là những nhân đã quật khởi từ hai mươi mấy năm trước.
Ngay cả khi xếp hạng tứ đại cao thủ bây giờ là Kim Cương, Thiên Thần Cánh Bạc, Hỏa Linh, Bạch Hổ Vương chắc chẳn cũng không xét đến nhân vật tuyệt đỉnh như Chủ nhân của Ngọc Hư Cung vào rồi.
"Chị Diệp Khinh Nhu, chị vừa lợi hại lại vừa xinh đẹp thật đấy, còn đẹp hơn mấy phần so với ảnh chụp.” Có thiếu nữ la hét.
Về phần một đám nam nhân thì gật đầu không ngừng, Diệp Khinh Nhu tóc dài gợn sóng, môi đỏ rực như lửa, sóng mắt mê người, lại thêm vóc người bốc lửa, dù có không muốn hấp dẫn sự chú ý của người khác cũng khó.
“Người anh em có mắt chút đi, mau di chuyển hai bước, nhường cho mỹ nữ đi về phía trước đi.” Thanh niên gầy guộc hai mắt như là kim đăng Đỗ Hoài Cẩn nói với Sở Phong nói.
"Đúng đúng đúng!" Thanh niên lỗ tai lớn Âu Dương Thanh liên tục gật đầu phụ họa.
Bây giờ Sở Phong căn bản cũng không có tức giận với hai người bọn họ, hắn cảm thấy hai người này quá hèn mọn.
Diệp Khinh Nhu bị đám người bao vây đi thẳng về phía trước, cô ta quay đầu cười nói với Sở Phong: “Cảm ơn nha!”
"Đừng khách khí, đứng tại phía trước tôi nhìn xem càng thấy cảnh đẹp ý vui, nếu không tôi còn phải quay đầu lại.” Sở Phong cười nói.
". . ."
Một đám người đều không còn gì để nói.
Diệp Khinh Nhu hung hăng lườm hắn một cái.
Đúng lúc này một nhóm cuối cùng tới, chừng mười mấy người, cầm đầu là một người trẻ tuổi, rất là anh tuấn, nở nụ cười ôn hòa, trông cực kỳ sáng lạn.
"A, nhìn rất quen." Có người ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng nhận ra, thấp giọng hô: "Hắn ta là Trần Lạc Ngôn!"
Một đám người đều quay đầu lại nhìn về phía người trẻ tuổi đang dẫn đầu đám người mới tới.
"Trần Lạc Ngôn?" Có người hoảng hốt hỏi.
"Đúng vậy, là hắn, cũng là người có chiến tích xếp hạng bên trong Top 50, không ngờ hắn cũng tới, hôm nay thật là náo nhiệt, có đến hai vị cao thủ đỉnh cấp tới đây!”
“Chào mọi người." Trần Lạc Ngôn rất khách khí chào hỏi đám người, ngoại hình của y rất tuấn lãng, chiến tích kinh người, có danh khí rất lớn trong đám dị nhân.
Bây giờ trong nước cũng có không ít dị nhân, có thể xếp vào Top 50, vậy tuyệt đối là rất đáng gờm!
Tính ra thì những người lọt Top xếp hạng như thế này ở Thuận Thiên cũng chỉ có vài người mà thôi.
"Trần huynh cũng tới từ Thuận Thiên?" Có người hỏi hắn.
"Không phải, tôi đến từ Tân Môn." Trần Lạc Ngôn nói.
Đám người giật mình, khoảng cách từ Tân Môn tới Thuận Thiên ít nhất cũng ba bốn ngàn dặm, y lại dám đi xuyên qua, có thể thấy thực lực của y mạnh mẽ cỡ nào.
Kết quả, mấy cô gái dị nhân rất khách khí thương lượng với Sở Phong, có thể để cho Trần Lạc Ngôn xếp phía trước một chút được không?
"Không có vấn đề." Sở Phong khoát tay áo, nhường một người cũng là nhường, nhường hai người cũng là nhường.
Cuối cùng, Diệp Khinh Nhu, Trần Lạc Ngôn đều được đứng ở những vị trí đầu.
Về phần một nhà Sở Phong vẫn xếp ở chót.
Vương Tĩnh có chút bất mãn, Sở Trí Viễn khoát tay áo, cảm thấy chuyện này cũng chẳng sao cả.
"Được rồi, thời gian đã đến, mọi người theo tôi." Rốt cục cũng có người ra, mời dị nhân bên trong hành lang đi vào sân lớn bên trong.
Đến đây, Vương Tĩnh và Sở Trí Viễn chỉ có thể chờ đợi ở bên ngoài.
Cái sân này rất lớn, vậy mà không có cảm giác nóng bức, nơi này rất mát mẻ, vì có một đầm nước toát ra hàn khí kinh người.
Tường viện nơi này rất cổ xưa, bên trong trống rỗng, chỉ có một cái hàn đàm, rất quái dị.
Một vị cô gái dị nhân mỉm cười nói: "Mặc dù mọi người đều rất nhiệt tình, nhưng Ngọc Hư Cung chọn lựa dị nhân rất nghiêm ngặt, chỉ có thực lực hơn người mới được nhận."
Cô ta nói cho đám người biết, cần phải nhảy vào hàn đàm, lặn xuống phía dưới, tự mình tìm được nơi thực hiện khảo hạch.