Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 178 - Chương 177: Mạnh Mẽ Vượt Ải (2)

Thánh Khư Chương 177: Mạnh mẽ vượt ải (2)

"Tuyệt đối đừng nên miễn cưỡng, bởi vì cái hàn đàm này cũng không bình thường, cực kỳ lạnh lẽo, ở bên trong quá lâu thì thân thể sẽ bị tổn thương nặng.” Cô ta nhắc nhở đám người.

Tất cả mọi người đều hơi lưỡng lự, thật sự phải lặn xuống dưới sao?

"Không biết bơi thì làm sao bây giờ?"

“Vậy chỉ có thể xem dũng khí của anh rồi." Cô gái dị nhân mỉm cười.

Đám người suy nghĩ, có thực lực hẳn là sẽ không gặp phải nguy hiểm, không biết bơi hơn phân nửa cũng có thể kiên trì tới chỗ khảo hạch.

Bùm bùm!

Có người đầu tiên xuống dưới thì có người thứ hai, rất nhanh hơn mười người đều lặn xuống phía dưới hàn đàm.

Sở Phong cũng xuống, hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cái hàn đàm nãy quả nhiên có gì đó quái lạ, hơi lạnh thấu xương, người bình thường đi xuống sẽ bị đông cứng!

Hắn có chút hoài nghi, đây quả thật là nước sao, vì sao không có đóng băng?

Trên đường, quả nhiên có người chịu không được, cuống quít ngoi lên trên, bởi vì thân thể đều cứng lại, huyết dịch sắp đông lại.

Trong hàn đàm đều có dị nhân trông chừng, nhìn thấy có người thật sự chịu không nổi sẽ qua tới cứu viện.

Sở Phong chậm rãi lặn xuống, nhanh chóng thấy được anh sáng mông lung bên trên tường đá, hắn nhanh chóng bơi qua, chỗ đó trong suốt giống như là một vùng không gian bên trong lồng ánh sáng.

Hắn hơi dùng lực, cả người liền xâm nhập vào trong vầng sáng.

Hắn hơi kinh ngạc, nước không có đi theo vào, nơi này rất nóng, mặt đất bốc lên hỏa diễm, thậm chí phía xa còn có nham thạch.

“Mời tiếp tục đi về phía trước." Có dị nhân chỉ đường.

Đi qua vùng đất nóng rực này, quần áo trên người Sở Phong đã khô, hắn đi vào một mảnh không gian rất rộng lớn.

Đây là thế giới dưới đất hay là không gian xếp chồng? Sở Phong nghi ngờ tự hỏi, bởi vì nó lớn hơn nhiều so với Ngọc Hư Cung trên mặt đất.

Chỗ này giống như một cái diễn võ trường rộng lớn, vô cùng trống trải, không có ánh đèn chiếu sáng, nhưng lại không tối đen, chỉ có khoảng giữa không trung mới khá tối tăm mà thôi.

Không ít dị nhân đến đây đều cảm thấy cổ quái.

Dị nhân đi được tới nơi này chỉ còn lại khoảng ba bốn mươi người, bị đào thải mất một nửa.

Nhân viên công tác ở chỗ này khá nhiều, đều là dị nhân, chừng mấy chục người.

"Khảo hạch rất đơn giản, chủ yếu là xem thực lực của các người!" Trong đó một ông lão vô cùng có khí thế đang nhìn tất cả mọi người chăm chú.

Ông ta đảo mắt nhìn qua đám người, dần dần lộ ra ý cười, nói: "Không tệ, Diệp Khinh Nhu, Trần Lạc Ngôn, tôi biết hai người, danh khí rất lớn, chiến tích bất phàm, Ngọc Hư Cung hoan nghênh các người."

Hiển nhiên, hai người này sớm đã được Ngọc Hư Cung chú ý, cho rằng bọn họ là hạt giống tốt hiếm thấy, có thể bỏ nhiều công sức để bồi dưỡng.

"Nghe nói trong số các cô cậu, còn có người có được năng lực đặc thù, tỉ như Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ, có thành công đi đến nơi này hay không?" Ông lão hỏi.

"Có mặt!" Đỗ Hoài Cẩn đứng ra, hai mắt lập lòe như hai ngọn kim đăng, đám người lập tức liền hiểu, hắn chính là người gọi là Thiên Lý Nhãn.

"Tôi cũng có mặt!" Âu Dương Thanh đi ra, hai cái lỗ tai lớn rung động theo bước chân của hắn.

Mọi người lập tức bật cười.

Hai con hàng này chính là Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ? Sở Phong có cảm giác là lạ.

"Cho dù thực lực của hai người các cậu không đủ, tôi cũng sẽ đặc cách để các cậu gia nhập." Ông lão vừa cười vừa nói.

Đám người không ngừng hâm mộ.

"Không sao cả, hai chúng tôi muốn thử một lần." Hai người này vô cùng có lòng tin, hiển nhiên cảm thấy chiến lực của mình cũng không tầm thường.

"Khảo nghiệm rất đơn giản, cũng không quá rắc rối đâu, đầu tiên là thông qua khảo nghiệm tố chất thân thể, sau đó trực tiếp khảo nghiệm đối kháng thực chiến.” Ông lão tuyên bố.

Khảo hạch tố chất thân thể, chủ yếu cũng chính là thính giác, thị giác, tốc độ, sức mạnh...

Âu Dương Thanh rất khủng bố, không hổ là Thuận Phong Nhĩ, thế mà có thể nghe được tiếng con muỗi bay ở khoảng cách vài trăm mét, khiến cho rất nhiều người ở đây giật mình.

Người bình thường chỉ có thể nghe được tiếng con muỗi vỗ cánh ở trong khoảng cách nửa mét, thính giác của y gấp mấy trăm lần thính giác của người khác?

"Đáng giá bồi dưỡng, về sau sẽ cung cấp cho cậu một số dị quả liên quan, không chừng thật có thể nghe được thanh âm ở ngoài ngàn dặm.” Ông lão rất hài lòng.

Hai cái lỗ tai lớn của Âu Dương Thanh rung động, vô cùng vui vẻ nói: "Tôi còn chưa dùng hết sức lực đâu!”

Sở Phong bĩu môi, mặc dù hắn thừa nhận con hàng này rất quỷ dị, thính giác nhạy cảm hơn người, nhưng vẫn là cảm thấy gã khá hèn mọn.

"Cậu có ý gì, không phục sao?" Thuận Phong Nhĩ, Âu Dương Thanh nhìn thấy khóe miệng Sở Phong nhếch lên, lập tức cảm thấy khó chịu.

Cả đám người đều nhìn lại.

“Không phải chỉ là thính giác thôi hay sao?" Hôm này, Sở Phong đến đây cũng không phải là để khiêm tốn. Hắn muốn phô bày thực lực để được Ngọc Hư Cung coi trọng, cho cha mẹ sự bảo hộ đầy đủ và an toàn, đồng thời cũng có thể lấy được tự do, giống như Bạch Hổ Vương, không cần phải nghe ai sai phái.

"A, muốn khiêu chiến à? Nếu cậu cũng có thính lực như vậy, tôi sẽ ăn hết tất cả muỗi trong cái hộp giấy ngoài kia.” Âu Dương Thanh trừng mắt.

"Tốt, chờ ăn muỗi đi." Sở Phong nói.

Ngoài ba trăm mét, có người đổi một cái hộp giấy khác, bên trong có tiếng con muỗi vỗ cánh.

"Năm con muỗi." Sở Phong nói, nhạy cảm bắt được loại tiếng động kia.

"Chính xác!" Ở chỗ xa, dị nhân đáp lại.

Một đám người ở hiện trường hóa đá, lợi hại như vậy ư? Chẳng lẽ lại là một Thuận Phong Nhĩ khác?!

"Cậu. . . là giả vờ?!" Âu Dương Thanh giật mình kêu lên.

"Một lần nữa." Ông lão cũng kinh ngạc, vội cho người chuẩn bị.

"Sáu con đang vỗ cánh." Sở Phong lần nữa đáp.

"Chính xác!" Bên ngoài ba trăm mét, một lần nữa có người đáp lại.

"Lấy hộp giấy tới.” Ông lão cảm thấy hơi thú vị, liền gọi người đi lấy hộp giấy.

Đầu của Thuận Phong Nhĩ, Âu Dương Thanh nở lớn như cái đấu, đâm lao phải theo lao.

Khi hộp giấy mở ra, y hét thảm một tiếng: "Sao lại có con muỗi to như vậy?”

Hộp giấy rất lớn, mỗi con muỗi bên tron đều dài hơn một tấc, ong ong bay loạn ở bên trong.

Năm con như vậy, có thể ăn hết sao? Âu Dương Thanh có lỗ tai lớn tái cả mặt!

"Trong Ngọc Hư Cung này có chơi có chịu, nói lời phải giữ lấy lời, ăn đi." Ông lão đứng đó cười cười thúc giục.

Một đám người đều không còn gì để nói, cảm thấy ông lão này quả thực là già mà không kính, nhưng đồng thời cũng đều rất chờ mong xem kịch vui, đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn

Ông lão rất cẩn thận nói: "Yên tâm đi, thứ này không phải con muỗi thật sự, là nhân tạo, phát ra thanh âm không khác gì con muỗi bình thường, dũng cảm ăn hết đi.”

"Nhựa plastic? Lớn như vậy còn tới tận năm con? Còn chẳn bằng đổi thành thịt thật đi cho rồi.” Âu Dương Thanh muốn khóc, thứ này ăn rồi có thể tiêu hóa sao?

Dưới sự chứng kiến của mọi người, hắn khóc không ra nước mắt, nhét vào bên trong miệng.

"Thằng nhóc còn cần cha mẹ đưa tới này, không ngờ cậu lại hư hỏng như vậy!" Thiên Lý Nhãn Đỗ Hoài Cẩn nhìn chằm chằm Sở Phong, thấy bất bình cho Âu Dương Thanh.

"Nếu không hai chúng ta cũng so một lần, ai thua thì ăn muỗi tiếp?!" Sở Phong liếc xéo hắn.

Vừa nghe đến con muỗi, Đỗ Hoài Cẩn nhanh chóng ngậm miệng, y thật sự sợ mình thua cũng phải ăn mấy con, Âu Dương Thanh đang nôn khan bên cạnh đây.

Bình Luận (0)
Comment