Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 179 - Chương 178: Mạnh Mẽ Vượt Ải (3)

Thánh Khư Chương 178: Mạnh mẽ vượt ải (3)

"Đừng nôn, đó là vật liệu bảo vệ môi trường, có thể tự động phân giải, nhiều lắm cũng chỉ bị tào tháo đuổi mấy ngày mà thôi.” Ông lão hảo tâm nhắc nhở.

"Ọe. . ." Âu Dương Thanh tức giận muốn đập đầu vào tường.

"Không dám thi thì thôi, vừa hay tôi cũng chẳng muốn so bì với anh.” Sở Phong vờ như đang thở phào.

"Thi!" Đỗ Hoài Cẩn thốt ra, bởi vì y cảm thấy, có lẽ là do mình bị tên nhóc này giở trò lừa bịp dọa sợ, nhưng lời vừa ra khỏi miệng y lại thấy hối hận.

"Tốt!" Ông lão không đợi Sở Phong gật đầu, liền đáp ứng trước, nguyện ý làm nhân chứng.

Đám người hoàn toàn không còn gì để nói, lão già này quả thực không phải thứ tốt lành gì.

Phía xa đen nhánh không ánh sáng, đưa tay không thấy được năm ngón, người bình thường chỉ có thể nhìn thấy vật trong vài mét mà thôi.

Nhưng mà, Thiên Lý Nhãn Đỗ Hoài Cẩn hai mắt sáng chói, trực tiếp nhìn thấy mấy con muỗi đang bay múa ở khoảng cách hơn ba ngàn mét bên ngoài.

Loại thị giác này khiến cho ông lão giật cả mình, kinh ngạc nhìn y nói: "Rất tốt, sau này chờ trái cây trên gốc cây kia chín rồi, chắc chắn sẽ giữ lại cho cậu một quả, nói không chừng sẽ trở thành Thiên Lý Nhãn trong truyền thuyết thần thoại!”

"Tới phiên cậu!" Đỗ Hoài Cẩn cười, nhìn về phía Sở Phong.

Sở Phong rất bình tĩnh, thần giác toàn diện mở ra, hai mắt thâm thúy, sau đó bắn ra hai đạo thần mang, trong chớp mắt hắn thấy được những điểm lấm tấm trên vách tường cách đây hơn bốn ngàn mét.

"Năm điểm sáng."

"Thật hay giả?" Ông lão cả kinh nói.

"Chính xác!" Có người thông báo.

Cả đám người đều hoảng hốt, cái đóa hoa trong nhà ấm được cha mẹ đưa tới này lại lợi hại như vậy ư?

Tất cả mọi người hóa đá, bao gồm cả đám người Diệp Khinh Nhu.

Thiên Lý Nhãn Đỗ Hoài Cẩn trực tiếp ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, muốn khóc nói: "Tôi không muốn ăn con muỗi!"

Ông lão an ủi nói: "Không sao đâu, có thể tiêu hóa được mà, ăn đi."

Đỗ Hoài Cẩn: "#@ $. . ."

Đây chỉ là một khúc nhạc đệm, sau khi hai người này ăn mấy con muỗi lớn như đốt ngón tay, không còn ai dám tỷ thí với Sở Phong.

Đang!

Khi khảo thí sức mạnh, toàn thân Trần Lạc Ngôn vàng rực, phát ra ánh sáng chói lọi, trực tiếp nâng một đỉnh đồng nặng hơn ba vạn cân qua khỏi đỉnh đầu.

Mọi người nhìn về phía Sở Phong.

Hắn rất tự nhiên đi qua, một cước đá ra, cái đỉnh chân vạc nặng chừng ba vạn bảy ngàn cân bị hắn đá bay khỏi mặt đất.

Sở Phong một cước liền đá nó bay lên giữa không trung mười mét, đám người rung động không thôi.

Đến giờ, tất cả mọi người mới biết, đây là một vị cao thủ khủng bố.

Lúc khảo thí tốc độ, trong một giây đồng hồ Sở Phong chạy hơn 268 mét, cũng bỏ rơi người có thể bay là Diệp Khinh Nhu ở phía sau, lại lần nữa khiến cho đám người chấn kinh.

"Thực chiến!"

Ở đây có ba mươi nhân viên công tác, chính là để chuẩn bị cho thực chiến, bọn họ sẽ tiến hành kiểm nghiệm bồi luyện.

Phanh phanh phanh. . .

Sở Phong tung cước, một đường quét ngang, chỉ trong chớp mắt ba mươi mấy người bay ngang hết ra ngoài, không có người nào có thể trụ lại được.

"Quá biến thái rồi!" Một dị nhân vuốt ngực, đứng dậy nói: "Chỉ cần có thể triền đấu một lát với một người trong chúng tôi là qua ải.”

"Không nói sớm!" Sở Phong quả thực không biết chuyện này.

"Tốt, tốt, tốt!" Ông lão tiến lên, lão ta biết mình gặp được bảo bối, người tên Sở Phong này chắc chắn còn mạnh hơn cả Bạch Hổ Vương.

Lão ta nghiêm túc dò xét Sở Phong nói: "Cậu có thể trở thành thủ lĩnh của một đội ngũ, bây giờ có thể chọn một vài thủ hạ trong đám người này.”

"Cái tôi muốn chính là tự do và sự bảo vệ cho cha mẹ mình.” Sở Phong bình tĩnh nói.

"Không có vấn đề, nhưng cậu vẫn có thể tuyển chọn vài thủ hạ, ngày thường giúp cậu làm việc." Ông lão đứng đó cười nói.

"Vậy được rồi, anh và anh nữa, về sau đi theo tôi đi." Sở Phong chỉ về hướng Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ.

"Đừng nha!" Hai người kêu to, mặt mũi trắng bệch.

"Không muốn?!" Sở Phong nói.

"Đại ca!"

"Lão đại!"

Hai người này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, vội vàng chạy tới, mặt mũi tràn đầy tươi cười, muốn giúp hắn nắn vai đấm lưng.

"Tôi cũng muốn gia nhập vào nhóm bọn họ." Diệp Khinh Nhu mở miệng, nhẹ nhàng bước tới.

Diệp Khinh Nhu khẽ cất bước, dùng tay vén mái tóc dài gợn song trước trán, da thịt trắng noãn như ngà voi tinh tế tỉ mỉ, đương nhiên, đôi mắt vẫn là nơi hấp dẫn người khác nhất, khi nhìn nghiêng, sóng mắt cô ta lưu chuyển cộng thêm đôi môi đỏ mọng, cho người ta cảm giác thiên kiêu bá mị.

Vòng eo của cô ta cũng rất tinh tế, dáng người có đường cong nóng bỏng, nếu không cũng sẽ không bị Đỗ Hoài Cẩn và Âu Dương Thanh tranh luận đến cùng là ba mươi sáu D hay là E, cô ta thướt tha mà tới.

Tất cả mọi người rất giật mình, danh khí của Diệp Khinh Nhu vô cùng lớn, là một trong Top 50 cao thủ trong nước, thế mà lại tình nguyện gia nhập vào đội ngũ của người khác ư?

Ngay cả ông lão cũng rất kinh ngạc, vốn dĩ lão còn muốn cho cô ta lãnh một đội nữa.

Không ít người nhìn về phía Sở Phong, lúc nãy người này động thủ tấn mãnh như lôi điện, quả quyết mà bá đạo, trong nháy mắt đã quét ngang ba mươi mấy tên dị nhân, quả thực là vô cùng đáng sợ.

Trong mắt mọi người, dị nhân kinh khủng bực này có lẽ sẽ rất khó ở chung, cá tính hoặc là tự cao tự cao tự đại, hoặc là điên cuồng, chưa chắc dễ nói chuyện.

Ai ngờ Sở Phong lại nở nụ cười, cực kỳ vui sướng gật đầu, đồng ý cho Diệp Khinh Nhu gia nhập vào.

Một đám người nhìn chăm chú.

Ngoài ra, hắn còn xoay người, bắt đầu đuổi Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ đi: "Hai người các cậu có thể đi rồi!"

"Cái gì?" Hai người trợn tròn mắt.

Những người khác cũng đều im lặng, đây là đang lo ngại hai người vướng bận? Như vậy cũng quá thẳng thắn đi.

Đến cả Diệp Khinh Nhu cũng cứng mặt, nụ cười ngọt ngào động lòng người cũng trở nên hơi mất tự nhiên.

"Đại ca!"

"Lão đại!"

Đỗ Hoài Cẩn và Âu Dương Thanh kịp phản ứng, nhảy tới bên cạnh, một người đấm chân, một người bóp vai, muốn buồn nôn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Bởi vì có Diệp Khinh Nhu gia nhập, bọn họ có chết cũng không chịu đi, da mặt cũng quá dày.

"Vậy được rồi, xem biểu hiện sau này của các cậu.” Sở Phong gật đầu.

Ông lão rất hài lòng với Sở Phong, bởi vì chiến lực quá mạnh, nếu có thể bồi dưỡng sau này hẳn là có thể đối kháng Thú Vương.

Lão ta cảm thấy, đây là một ngôi sao mới nổi!

"Còn cần thêm người không?" Tâm tình của ông lão rất tốt, mở miệng hỏi.

"Tôi cũng muốn gia nhập." Trần Lạc Ngôn bước lên phía trước, y cũng là một trong Top 50 cao thủ, lời vừa nói ra khiến cho đám người ở chỗ này sợ hết hồn, một đội ngũ như thế này nếu rà ngoài, có thể quét ngang toàn bộ dị nhân chứ chẳng phải đùa.

Ngay cả chính Sở Phong cũng kinh ngạc, đầu tiên là Diệp Khinh Nhu, sau đó lại là Trần Lạc Ngôn, hắn nhận thấy mình còn không có mị lực lớn như vậy.

"Vì sao?" Hắn hỏi.

"Bởi vì anh đủ mạnh, đi theo anh sẽ tương đối an toàn hơn, tôi muốn đánh vào Vùng đất Phong Thiền!" Trần Lạc Ngôn rất thẳng thắn nói.

Diệp Khinh Nhu nở nụ cười, cũng khẽ gật đầu, hiển nhiên bọn họ có mục đích giống nhau, đều có đường dây thông tin riêng, hiểu được tình thế trước mắt.

Có thể trở thành người phụ trách của một đội ngũ hay không không quan trọng, bọn họ chỉ quan tâm là có thể sống sót bước vào Vùng đất Phong Thiền hay không mà thôi, chỉ khi đội ngũ đủ mạnh thì mới được.

Bình Luận (0)
Comment