Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ánh Vô Địch bị đánh bay đi, sau khi ho ra máu liên tục thì lại hưng phấn chạy đến gần Sở Phong và nói: “Sở Phong huynh, huynh quả nhiên uy phong ngút trời, lợi hại, ta bội phục!”
Sở Phong kinh ngạc, cuối cùng nhìn cậu em vợ thuận mắt hơn.
“Không biết vì sao, ta đối với Sở Phong huynh mới quen đã thân, rất thích, ta muốn kết giao với huynh…” Y bla bla một đống.
Tâm trạng của Sở Phong không tệ, cậu em vợ mặt đen lại nói chuyện vui vẻ với thân phận này của hắn, rất hợp nhau, sau này hắn sẽ tìm cơ hội nói với y rằng Ngô Luân Hồi chính là Sở Phong, nghĩ đến đây anh vợ sẽ không mâu thuẫn như vậy chứ?
Nhưng rất nhanh, sắc mặt của Sở Phong đen lại, ý nghĩ vừa rồi tan biến.
“Sở Phong huynh, ta có việc nhờ huynh giúp đỡ, nếu huynh có thể đánh bại Ngô Luân Hồi, đương nhiên ta sẽ hậu tạ mà nếu huynh có thể ngăn cản Ngô Luân Hồi ở rể nhà họ Ánh ta thì ta sẵn lòng đưa cho huynh một loại thuốc thần!”
Sau khi Sở Phong nghe thấy những lời này của y, lập tức nghiêng con mắt nhìn y, cậu em vợ này đúng là bản tính khó dời, lại muốn tìm hắn đối phó với Ngô Luân Hồi.
Ánh Vô Địch nói tiếp: “Nói thật, nếu huynh có thể đánh bại Ngô Luân Hồi, ta sẵn lòng để huynh và tỷ của ta trở thành đạo lữ, cũng không muốn nhìn thấy tên tiểu tử kia tiến vào cửa nhà bọn ta. Đương nhiên, điều kiện trước tiên là huynh có thể đánh bại Ngô Luân Hồi.”
Sở Phong nhẫn nhịn ý nghĩ muốn đánh y một trận, cậu em vợ mặt đen với hắn đang tìm sự trợ giúp bên ngoài, nhưng nếu y biết Sở Phong là Ngô Luân Hồi thì sẽ có biểu cảm gì?
Nói chuyện với nhau xong, Ánh Vô Địch rời đi, sau đó đứng ở nơi xa lẩm bẩm: “Kỳ lạ, Sở Phong này sao cũng cho ta cảm giác bực bội, giống với Ngô Luân Hồi, đều không phải thứ tốt!”
Tiên sư nó! Thần giác của Sở Phong rất nhạy bén, có thể nghe thấy được, coi như hắn đã nhìn ra, bản thân đắc tội với cậu em vợ này, kiếp trước nhất định là kẻ thù lớn nhất!
“Đại ma…Sở Phong, đi bên này, Thánh Nữ của bọn ta cho mời!”
Có người tiến lên, ban đầu muốn kêu hắn là đại ma đầu, nhưng lại sợ tới mức sửa miệng, vì bản năng của vị đệ tử trẻ tuổi này cảm thấy không thích hợp, có lẽ Tịnh Thổ sẽ đồng ý để đại ma đầu trở thành đạo lữ của Tần Lạc Âm, phương hướng sẽ có sự thay đổi.”
Sở Phong đi về phía Tần Lạc Âm.
Tất cả mọi người ý thức được, tình thế không đúng lắm.
Cùng lúc đó, bên ngoài Đại Mộng Tịnh Thổ có vị khách không mời mà đến, gã cười lạnh và nói: “Đại mỹ nhân xếp hạng thứ sáu trong vũ trụ này, ta thật muốn nhìn xem đẹp đến mức nào.”
Gã lại nói thêm một câu: “Cái gọi là thiên tài ở nơi này đều là ma ốm, ma bệnh, quá yếu ớt!”
Sau đó, gã trực tiếp xông vào trong Đại Mộng Tịnh Thổ.
Sâu thẳm trong Đại Mộng Tịnh Thổ, ánh vàng chói lọi, các sương trắng bao phủ trên những ngọn núi, tiếng thông reo từng đợt, suối bạc róc rách, linh khí mênh mông dày đặc, giữa trời quang mây tạnh, tràn ngập hơi thở thần tiên.
Lúc này, Sở Phong bước đi nhẹ nhàng, khuôn mặt tươi cười, muốn đi gặp Tần Lạc Ân, cuối cùng đối phương cũng mời hắn gặp mặt.
Trên đường, sắc mặt của tất cả nam đệ tử của Đại Mộng Tịnh Thổ đều khó coi, nhìn Sở Phong như kẻ thù, trợn tròn đôi mắt, vì bọn họ biết rằng tình thế hoàn toàn thay đổi, có trưởng lão đề nghị chiêu này để đại ma đầu làm con rể tới cửa, chọn hắn trở thành đạo lữ của Tần Lạc Âm.
Quá tức giận, một đám thanh niên đôi mắt tóe lửa, hận không thể quyết một trận tử chiến với Sở Phong, đè hắn dưới đất rồi chà đạp, trừ ma vệ đạo!
“Ta đau lòng quá, Lạc Âm là truyền nhân hàng đầu trong Tịnh Thổ, thánh khiết hoàn mỹ, là nữ thần trong cảm nhận của những người trẻ tuổi các tộc trong Tinh Không, phong thái tài hoa vô song, dung mạo quyến rũ, lại phải lấy thân nuôi ma, gả cho một ma đầu bản địa xuất thân từ tinh cầu hoang dã —— một vùng đất chưa từng được khai hóa?”
Cả đám người tức giận, nhưng lại không có cách nào, bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ của hắn, không nhìn thấy Ánh Vô Địch sao? Một trong những thiên tài mạnh nhất trong vũ trụ, kết quả là bị Sở ma đầu đánh cho tơi bời, bay như con diều.
Một bà lão quát nhẹ: “Câm miệng, trái đất đã là một trong mười hành tinh tương lai, thay thế bởi thiên thần tộc, không tính là tinh cầu hoang dã, huống hồ thời thượng cổ bọn họ đã vô cùng huy hoàng, chung quy là có truyền thừa, có tình tiết lịch sử cổ đại, không phải là nơi hoang dã.”
Đến lúc này, bà ta đương nhiên phải sửa miệng, lỡ như gả Tần Lạc Âm cho Sở Phong thật thì tiếp tục xé rách mặt đối với ai cũng không tốt.
“Trưởng lão, ta muốn khóc, hắn còn trẻ như vậy đã trở thành một ma đầu, không có mấy ai địch lại, tương lai nhất định sẽ trở thành một ma vương đáng sợ nhất Tinh Không, Lạc Âm sư muội trong sáng hoàn mỹ, băng thanh ngọc khiết, giống như trăng trên trời, tiên tử thiên giới, phong thái vô song, kết quả lại phải gả cho một tên ma đầu sao?”
Một thanh niên bi phẫn, hắn ta là một trong những cao thủ trẻ tuổi mạnh nhất Tịnh Thổ ngoài Tần Lạc Âm ra, đứng đầu top ba, trước kia trong lòng có khát khao mà bây giờ lại mất hết ý chí.
Bà lão nói: “Các ngươi cũng biết, hiện tại hắn đã có thể đẩy lùi các vương giả cùng thế hệ, chẳng phải tương lai sẽ vô địch hơn à? Bất kể là đối với hắn hay đối với Tần Lạc Âm, hoặc là đối với Đại Mộng Tịnh Thổ ta thì đều xem như là tin tức tốt, tương lai có một cấm vệ mạnh mẽ có thể ngạo thị toàn vũ trụ, có gì là không được?!”
“Nhưng hắn đánh tới cửa, một mình đánh vào Đại Mộng Tịnh Thổ, nếu chúng ta đồng ý hôn sự này thì chẳng phải chứng tỏ Đại Mộng Tịnh Thổ chúng ta hèn yếu sao? Còn nữa, trước kia hắn nói năng bừa bãi, nói muốn trở thành giáo chủ Thái Thượng của Tịnh Thổ ta, một khi trở thành sự thật thì quá khốn khiếp!”
Một số đệ tử không phục, đứng cãi cọ ở chỗ này.
“Đừng để ý những việc này, đánh vào đây thì sao, tương lai không chừng còn được xem như một câu chuyện để mọi người ca tụng đấy.” Một bà lão khác mở miệng, nói giúp Sở Phong.
Một ông già cũng gật đầu và nói: “Nếu con nối dõi của Lạc Âm cũng ưu tú, tương lai trở thành giáo chủ có gì là không được, ngay cả cái hắn gọi là giáo chủ Thái Thượng cũng chỉ là lời nói giỡn mà thôi.”
Trên thực tế, một khi tư tưởng phát sinh thay đổi thì đó gọi là yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, nhận thức sẽ theo đó thay đổi.