Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng Sở Phong lại gật đầu và nói: “Nghịch tử ngươi nói đúng, có đứa con ghẻ như ngươi bên cạnh cũng chẳng sao cả, ta thấy ngươi vẫn rất tự mình biết mình lắm.”
Tiểu đạo sĩ lập tức kêu lên: “Cha, da mặt của người dày đến mức nào rồi, lời nói này ngẫm trong lòng thì thôi đi, vậy mà người lại dám nói ra, vô sỉ quá!”
Sau đó, Sở Phong đi tới rồi ôm eo Tần Lạc Âm.
“Ngươi làm gì vậy?” Hai má trắng nõn đẹp đẽ của Tần Lạc Âm lập tức ửng đỏ, nhanh chóng lùi lại, muốn tránh né cánh tay của hắn.
“Đừng nhúc nhích, ta cảm thấy tên nghịch tử này rất kỳ cục, muốn dạy dỗ nó một trận, dứt khoát đào ra sớm một chút, để nó ăn tết, nói cách khác thì chừng nào sinh con gái?”
Nghe Sở Phong không biết xấu hổ nói như vậy, Tần Lạc Âm hơi choáng váng, rất muốn tát hắn một cái, sau đó nàng nhẹ nhàng cất bước, muốn tránh né.
Nhưng sức của Sở Phong rất mạnh, không có đối thủ cùng thế hệ, di chuyển theo nàng, hắn ôm lấy vòng eo giống như khiêu vũ nhẹ nhàng, trên chiếc cầu vòng bằng đá nhỏ, trên ao hồ đầm nước, vượt qua những con sóng, vạt áo của hai người phấp phới như đôi thần tiên quyến lữ.
Đằng xa, có đệ tử trẻ tuổi của Đại Mộng Tịnh Thổ đi tới, muốn đưa tin, kết quả đúng lúc nhìn thấy một màn này, trực tiếp phun ra một ngụm máu già, bi phẫn muốn chết.
Mới chưa được bao lâu, đại ma đầu Sở Phong đã ôm eo sư muội của hắn ta, đi trên những con sóng, kề vai sát cánh, khiến người ta rất đau lòng.
“A phụt, máu của ta, tim của ta đau quá!” Tên đệ tử trẻ tuổi kia kêu lên.
“Sao sư huynh lại tới đây, có chuyện gì vậy?” Tần Lạc Âm cố chấp kiên quyết gạt tay Sở Phong, đẩy hắn ra.
“Đau lòng!” Vẻ mặt vị nhị sư huynh này vô cùng căm phẫn, trả lời theo bản năng, nhìn Sở Phong như kẻ thù, nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng cũng hết cách thở dài một tiếng.
Sau đó hắn ta nhanh chóng báo tin: “Sư muội, có chuyện lớn rồi, có một cao thủ trẻ tuổi siêu phàm tới Tịnh Thổ, tự xưng là đến từ vũ trụ khác, vô cùng khủng bố, hắn chỉ tên nói họ muốn gặp muội, ngay cả Thôi trưởng lão ra tay cũng không ngăn cản được hắn!”
Sau đó, hắn ta quay đầu chạy đi, không muốn đứng ngây ngốc ở nơi này, trong lòng rất đau buồn.
“Sư huynh, sao khóe miệng huynh lại chảy máu, có phải đại ma đầu Sở Phong xuống tay với huynh không, bọn đệ đi báo thù cho huynh!”
Sau khi đi qua rừng Tử Trúc và chạy về phía trước, cả đám người nhìn thấy bộ dạng của hắn ta, lập tức vây quanh rồi quan tâm hỏi.
“Aiz, sư muội của ta phải gả cho đại ma đầu, ta nhìn thấy hai người bọn họ đang ở…Phụt, không nói cũng thế!” Bộ dạng của nhị sư huynh này lòng như tro tàn, khóe miệng lại chảy máu.
Mà lúc này, nhiều người đang chú ý phía bên kia, vì đã có chuyện lớn xảy ra.
Sở Phong quay lại, Tần Lạc Âm cũng lả lướt đi theo sau.
Trong nháy mắt, ánh mắt của Sở Phong trở nên lạnh lẽo, thần quang trong mắt bộc phát, hắn nhìn thấy trận chiến phía trước, Ánh Vô Địch bị ngón tay của người kia đâm thủng ngực, máu văng khắp nơi, đồng thời ho ra máu, cả người y bay ra ngoài.
Người xuống tay biến thành một luồng sáng đuổi theo, phịch một tiếng, dẫm lên Ánh Vô Địch từ không trung rơi xuống, một chân đạp y trên mặt đất rồi sau đó đứng một chân chưởng đạp lên mặt của Ánh Địch, sắc mặt khinh thường và nói: “Ngươi là cái thá gì, tuy rằng qua loa đại khái thì cũng không xứng chiến đấu với ta!”
Sở Phong lập tức nổi giận, cho dù nói thế nào thì y cũng xem như là em vợ của hắn, vì thể diện của Ánh Trích Tiên, chuyện này hắn không thể mặc kệ!
“Ngươi buông ca của ta ra!” Ánh Hiểu Hiểu khóc nức nở kêu, thời khắc mấu chốt, cô nhóc rất đau lòng choc a ca, cô nhóc có thể thấy người này mang theo ác ý, không thủ hạ lưu tình như Sở Phong.
“Ha ha, những người gọi là thiên tài trong vũ trụ này đều là đồ vô dụng!” Người nọ cười lạnh lùng và nói.
Người này có vóc dáng cao lớn và rất gầy, gương mặt anh tuấn, gã ta có mái tóc bạch kim phát sáng, khí chất vô cùng lạnh lùng kiêu ngạo, nhìn người khác bằng nửa con mắt.
Nói tất cả thiên tài ở vũ trụ này đều là kẻ vô dụng, nhất định sẽ khiến cho nhiều người tức giận, mọi người đều trợn mắt nhìn, Nguyên Thế Thành không nhịn được muốn bước lên nghênh chiến, nhưng lại bị em gái của hắn ta Nguyên Viện giữ chặt, sợ rằng hắn ta sẽ thảm bại.
“Buông hắn ra!” Sở Phong mở miệng, đi về phía trước và nhìn chằm chằm người trong sân.
Nhưng mà người kia không thèm liếc Sở Phong lấy một cái, khá bình tĩnh, chỉ là khi nhìn về phía Tần Lạc Âm, đôi mắt lập tức sáng lên.
“Quá đẹp!” Gã ta mỉm cười và gật đầu, không đếm xỉa gì đến Sở Phong, gã ta hoàn toàn không có phản ứng.
“Ca!” Tiểu loli tóc bạc rưng rưng nước mắt, đứng ở ngoài kêu, vì khi người đàn ông anh tuấn kia tiến hành đánh giá Tần Lạc Âm thì dưới chân cũng bất giác dùng sức khiến cho Ánh Vô Địch kêu lên, không ngừng ho ra máu.
Ánh Hiểu Hiểu đau lòng, không nhịn được khóc thành tiếng, muốn chạy lên.
Sắc mặt của Sở Phong lạnh lẽo, cả người chợt lóe lên phóng về phía trước, giữ chặt tiểu loli tóc bạc, đương nhiên hắn có thể nhìn ra người kia rất mạnh, không phải là người mà một cô bé có thể lay chuyển, ngay cả anh trai của cô nhóc cũng bị đánh bại.
“Ồn ào quá, câm miệng hết cho ta, thành thật một chút!” Người đàn ông trong sân lạnh nhạt nói, rất bá đạo, vẫn không nhìn Sở Phong và Ánh Hiểu Hiểu, còn kêu bọn họ câm miệng, đồng thời cũng làm lơ tất cả mọi người, vô cùng tự phụ và hống hách, gã ta chỉ đang nhìn Tần Lạc Âm và thầm gật đầu, khen ngợi trong miệng.
Cùng lúc đó, dưới chân của gã ta hơi dùng sức khiến xương cốt trong người Ánh Vô Địch phát ra tiếng rắc rắc, gần như sắp bị dẫm đứt, máu từ trong miệng và mũi liên tục tràn ra.
Con ngươi của Sở Phong co rút lại, sát khí dày đặc, nếu không phải ném chuột sợ vỡ đồ thì hắn đã ra tay từ lâu, người đến từ ngoài vũ trụ này rất liều lĩnh.
Tần Lạc Âm nhíu mày, nàng cảm thấy chán ghét và phản cảm với người đàn ông anh tuấn tóc bạc này, ánh mắt của người này rất có tính xâm lược, hận không thể nhìn thấu toàn thân nàng.
Mà lúc này, cuối cùng người kia cũng thu hồi ánh mắt từ trên người Tần Lạc Âm, để lộ ý cười nhàn nhạt và nói: “Thiên tư quốc sắc, không hổ là mỹ nhân nổi danh vũ trụ âm gian, danh xứng với thực, tuy rằng thiên tài trong vũ trụ này đều rất kém cỏi, nhưng mỹ nhân lại rất đáng kinh ngạc!”
Sở Phong mở miệng, cương quyết nhìn thẳng vào gã ta rồi nói: “Đúng là ngươi có thể khoe khoang, không phải ngươi ghét đối thủ yếu kém sao? Buông hắn ra, ta sẽ làm thịt ngươi!”