Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sát khí của Sở Phong không thể che giấu, nói thẳng ra lập tức khiến mọi người ở đó đều kinh hãi, đồng thời cũng có rất nhiều người phấn chấn lên.
Trước đó, nhiều người trẻ tuổi đều có địch ý với Sở Phong, nhưng chỉ trong phút chốc xảy ra sự việc khiến cho bọn họ rất bực bội, kẻ mạnh trẻ tuổi ngoài vũ trụ này rất liều lĩnh, sỉ nhục tất cả mọi người cùng thế hệ, thật sự làm người ta khó chịu và tức giận.
Ban nãy có người đang mong chờ Sở Phong ra tay, thấy hắn không phụ sự kỳ vọng, vừa xuất hiện đã muốn ra trận thì lập tức hưng phấn, hy vọng hắn có thể thắng.
“Ngươi là cái thá gì mà dám nói chuyện với ta như vậy?!” Người này rất bá đạo, lần này cuối cùng cũng liếc mắt nhìn Sở Phong, lạnh lùng nhìn thoáng qua rồi dời ánh mắt đi, chưa từng chú ý đến nhiều.
Điều này khiến cho mọi người cảm thấy gã ta rất ngạo mạn, coi thường Sở Phong và cũng coi thường mọi người, không thèm nhìn nhiều thêm một cái.
Sở Phong cất bước, muốn tiến lên ra trận.
“An phận một chút đi!” Lúc này, người đàn ông tóc bạc mở miệng lần nữa, hàm ý cảnh cáo, Ánh Vô Địch kêu rên dưới chân của gã ta, khuôn mặt méo mó, bị người ta dùng một chân dẫm lên, có thể nói là chịu đủ khuất nhục.
Y là ai? Truyền nhân của Á Tiên tộc, hôm nay lại bị người ta dùng chân đạp lồng ngực, thật quá đáng, chưa có ai dám làm nhục y như vậy.
“Để ta nói xong, nếu không ta sẽ dẫm chết hắn trước!” Người tóc bạc lạnh nhạt nói.
“Đúng là đồ ngu ngốc, ngươi tưởng ngươi là nhân vật chính quan trọng vận khí trời đất thêm vào người, đứa con của vận mệnh à? Loại diễn xuất này, nếu không phải nghịch thiên thì phải bị người ta đánh chết!”
Âu Dương Phong đứng đó lẩm bẩm, cười lạnh liên tục, cho dù cảm giác được người này quả thực đáng sợ, thực lực mạnh mẽ quá mức, nhưng hắn ta vẫn cảm thấy hắn ta là đang tìm đường chết, khiến cho nhiều người tức giận.
“Ta tên La Thượng, đến từ Thiên Thần cung trong vũ trụ hỗn độn, là đệ tử chính thống cốt lõi của Thiên Thần.”
Người đàn ông tóc bạc có dáng người cao gầy tự giới thiệu, giải thích địa vị của bản thân, lập tức khiến những người có mặt bất ngờ.
Đây là người của Thiên Thần cung trong vũ trụ hỗn độn, quả nhiên đến từ bên ngoài vũ trụ.
Con ngươi của Sở Phong sâu thẳng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Gia phả lớn như vậy, ta còn nghĩ là đệ tử đại năng dương gian.”
Trên thực tế thì hắn vô cùng bất mãn, người này rất xấu xa, làm việc bá đạo, làm nhục Ánh Vô Địch và coi thường tất cả thiên tài của vũ trụ âm gian, thật sự quá kiêu ngạo.
“À, nếu ngươi cũng biết dương gian, vậy cũng hiểu những đệ tử đại năng đúng không? Ếch ngồi đáy giếng, vẫn nên bớt suy đoán đi.” La Thượng thản nhiên trả lời.
Gần đó có rất nhiều người ngạc nhiên, nhỏ giọng bàn tán, tuy rằng bọn họ căm thù Sở Phong, nhưng hiện tại bọn họ chán ghét người trước mắt hơn, muốn có người lập tức áp chế gã ta.
Sở Phong nói: “Mồm mép rất nham hiểm, nếu ngươi đã tự tin như vậy thì ta bảo đảm sẽ tát chết ngươi ở đây!”
Điều quan trọng nhất là lập tức cứu Ánh Vô Địch ra, Sở Phong cảm thấy cậu em vợ này hơi đáng thương.
Âu Dương Phong cũng tức giận và nói: “Ta nhớ rõ Thiên Thần tộc là tóc vàng, sao cả cái đầu của ngươi lại tóc bạc, đây là biến chủng hay là huyết thống không thuần thế.”
Hắn ta đổi cách mắng La Thượng là tạp chủng, vì hắn ta rất khó chịu với người này.
“Các ngươi đang tìm đường chết đấy, hiểu không?” La Thượng ngạo mạn liếc mắt nhìn, lời nói lạnh nhạt và còn nói thêm: “Chỉ có điều, bây giờ ta không rảnh phản ứng với các ngươi, lát nữa ta sẽ tính sổ với ngươi sau.”
Gã ta xoay người nhìn về phía trưởng lão của Đại Mộng Tịnh Thổ, cười lạnh nhạt rồi nói: “Hôm nay nghe nói Đại Mộng Tịnh Thổ kén rể cho nên tới thử một lần.”
Gã ta tỏ rõ ý đồ đến đây, ngược lại gã ta chưa bất kính với người của Tịnh Thổ, dù sao thì gã ta vẫn nhớ mục đích đến đây.
Sau đó, gã ta nhìn về phía Tần Lạc Âm và nói: “Tiên tử, nàng có nguyện cùng ta vào vũ trụ hỗn độn, đến Thiên Thần cung không?”
“Không muốn!” Tần Lạc Âm nói rất đơn giản, dứt khoát từ chối.
“Ha ha, cũng có vài phần mạnh mẽ và ngang bướng, dám dứt khoát từ chối ta như vậy.” La Thượng nhìn về phía trưởng lão của Đại Mộng Tịnh Thổ, nói: “Các vị thấy thế nào, thiên tài ở vũ trụ này rất vô dụng và đều là bại tướng dưới tay ta, cho nên ta tới cầu thân.”
Gã ta nắm chắc từ trước, biết rõ thực hư về vũ trụ này, tất cả cao thủ trên thánh nhân đã đi hết rồi, tiến vào không gian đổ nát trong hỗn độn, tranh đoạt thần vị ở đó và đã tiến vào khu vực Chiến Thần cung.
Bao gồm Thiên Thần cung bọn họ, những thế lực lớn khác trong khắp vũ trụ hỗn độn đều đang toàn lực ứng phó, muốn khai chiến với Chiến Thần cung, giành lấy thần vị.
Tương truyền, ngoại trừ thần vị ra thì còn có những thánh quả(1) khác có thể kế thừa, khiến các tộc phải điên cuồng.
(1) Thánh quả: thuật ngữ của Phật giáo.
Lần này gã ta khó khăn lắm mới vượt qua được con đường cổ hỗn độn trùng điệp, đi vào vũ trụ này, không hề sợ hãi, vì nghĩ đến có thể thu hoạch được một ít cơ duyên ở nơi trống rỗng này.
Ngay cả cái gọi là tuyệt thế mỹ nhân, đương nhiên cũng tiện tay mang đi.
“Các vị tiền bối, các vị cảm thấy thế nào?” La Thượng lại mở miệng, dò hỏi trưởng lão quan trọng của Đại Mộng Tịnh Thổ.
Đồng thời, giọng nói của gã ta hơi nâng cao: “Khoảng thời gian trước, La Thế Vinh của tộc ta làm sứ giả, đi lại ở vũ trụ âm gian, nhưng kết quả đã xảy ra chuyện trong thí luyện của Đại Mộng Tịnh Thổ, dù hắn không phải thành viên chính thống cốt lõi, nhưng cũng không thể tự dưng chết.”
Lời này xem như cảnh cáo, trong giọng nói mang theo sự lạnh lẽo.
Người của Đại Mộng Tịnh Thổ lập tức rùng mình, có vài trưởng lão không yên trong lòng, bất kể thế nào thì bọn họ cũng cảm thấy không nên chọc vào hỗn độn Thiên Thần cung.
Trước mắt rất khó giải quyết, một thiên tài xuất sắc thực sự của tộc đến cửa.
Bây giờ xem ra, La Thế Vinh làm sứ giả cũng coi như rất mạnh, nhưng kém xa so với dòng chính cốt lõi.
La Thượng mỉm cười và nói: “Tần tiên tử, nàng nhìn xem ở vũ trụ âm gian này cái gọi là thiên tài rốt cuộc yếu kém đến mức nào, rất kém, đều là kẻ vô dụng, ta nghĩ nếu nàng cùng ta đến vũ trụ hỗn độn thì sẽ không bao giờ muốn trở lại, tài nguyên và môi trường tu luyện vượt xa nơi này!”
“Không có hứng thú!” Giọng điệu của Tần Lạc Âm lạnh nhạt, không liếc mắt gã ta lấy một cái, từ chối lần nữa.