Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau đó, Nguyên Ma, đại ma nữ Triệu Tinh cũng trở lại vị trí, bị Sở Phong chộp tới mang lên đường.
Thời gian một tháng chẳng mấy chốc đã trôi qua, trong Đại Mộng Tịnh Thổ đã truyền ra tin tức lựa chọn Sở Phong làm bạn lữ cho Tần Lạc Âm, tiến hành công bố chính thức ra bên ngoài, chấn động toàn thể vũ trụ!
Vả lại, bọn họ cũng âm thầm liên lạc Sở Phong, muốn hắn mau chóng đến Tịnh Thổ, không cần trì hoãn thêm nữa.
“Được, ta lập tức đi đón dâu!” Sở Phong đáp lại.
Tiểu loli tóc bạc nhất thời không vui nổi. Cô nhóc đã quan sát cả tháng trời, tin chắc Sở Phong chính là người đó, vì vậy không nhịn được mà hô lên: “Anh rể, huynh muốn đi Đại Mộng Tịnh Thổ rước dâu, vậy tỷ ta phải làm thế nào?”
Giờ phút này, thính lực của Ánh Vô Địch đã vô cùng tốt, sau khi nghe xong thiếu chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi, y ngoáy ngoáy lỗ tai của bản thân, xác định mình không có nghe nhầm liền hỏi Ánh Hiểu Hiểu: “Muội... gọi Sở Phong là gì?”
“Gọi huynh ấy là anh rể a!”
“Đợi một chút, ta... đầu ta có hơi loạn, muội chậm một chút, nói lại lần nữa!”
“Muội nói, muội gọi huynh ấy là anh rể!” Tiểu loli tóc bạc lớn tiếng nhấn mạnh lại lần nữa, không sợ kích thích đến ca ca mình chút nào.
Trên thực tế, cô nhóc cảm thấy bản thân mình mới là người bị kích thích, Sở Phong muốn đến Đại Mộng Tịnh Thổ cưới Tần Lạc Âm, tin tức này quá gay go.
Sau đó, cô nhóc liền thấy vẻ mặt ngây ra của ca ca nhà mình, đến lúc này còn chưa có hồi thần đâu, cứ nghiêng đầu ngơ ngác nhìn Sở Phong, trong lòng nặng trĩu như có trăm thứ ngổn ngang không thể giải.
Sau đó Ánh Vô Địch cũng lấy lại tinh thần, quay lại trách cứ muội muội nhỏ, cho rằng đầu óc cô nhóc bị úng nước, nói: “Còn ra thể thống gì, muội nói lung tung cái gì đó?!”
Đồng thời y cũng tỏ vẻ hoài nghi, lo lắng muội muội nhà mình bởi vì tinh thần dị thường nên mới xuất hiện tình trạng kia, bởi thế mà vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm cô nhóc.
Ánh Hiểu Hiểu trợn trắng mắt, thực sự không muốn để ý đến y nữa, nhóc quay sang nói với Sở Phong: “Huynh cũng là Ngô Luân Hồi?”
Cô nhóc chưa có được Sở Phong khôi phục ký ức ở dị vực đâu, nhưng lại dựa vào trực giác của bản thân cùng những quan sát gần đây để đưa ra kết luận.
“Chớ nói bậy!” Ánh Vô Địch quát lớn, tất nhiên, y cũng không quên quay qua nhìn Sở Phong, bởi vì bây giờ trong lòng Ánh Vô Địch đang loạn một đống, tâm trạng như treo lơ lửng.
“Ca, huynh tỉnh lại đi, đừng chỉ sống trong thế giới của bản thân nữa!” Ánh Hiểu Hiểu phản bác.
Sở Phong kinh ngạc nhìn tiểu loli tóc bạc, quả thực là bất phàm nha, chẳng lẽ sâu trong lòng cô nhóc lại có ký ức mơ hồ?
Nhưng khi Ánh Vô Địch trông thấy trạng thái kia của Sở Phong, trong lúc nhất thời mặt liền biến đen, run run nói: “Sở huynh, huynh không sao chứ?”
Ánh Hiểu Hiểu trợn trắng mắt lần nữa, nhìn vào ca ca của mình: “Huynh còn ở đó mà hỏi người ta có làm sao không, người có sao không phải là huynh mới đúng! Huynh xem huynh đã thành ra bộ dáng gì rồi?”
“Sở huynh, đừng nghe trẻ nhỏ nói lung tung!” Ánh Vô Địch lên tiếng, đồng thời cũng nhìn về phía Sở Phong.
Ánh Hiểu Hiểu cảm thấy ca ca nhà mình không thể chữa được nữa, đến nước này vẫn còn không tiếp thu sự thật!
Sau một lúc chần chừ, Sở Phong quyết định thừa nhận. Bởi vì sớm muộn gì thì hắn cũng phải đối mặt với chuyện này, hắn cũng không muốn tiếp tục lừa gạt cậu em vợ khó khăn lắm mới tăng hảo cảm với hắn.
“Đúng, ta cũng là Ngô Luân Hồi!”
“Chao ôi!” Ánh Vô Địch lấy tay che ngực, lảo đảo lùi lại mấy bước, vô cùng đau lòng, trước mắt đều biến đen, thiếu chút nữa đã ngã lăn ra đất.
Đối với y mà nói, tin tức này quá kích thích!
“Ca, huynh không sao chứ?” Ánh Hiểu Hiểu vội vàng đỡ lấy y.
“Phốc!” Nhưng ca ca của cô nhóc lại trực tiếp phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm Sở Phong,
“Muốn giết luôn à?” Hắc thiên nga Âu Dương Phong nhỏ tiếng hỏi Sở Phong.
“Tránh qua một bên!” Sở Phong gạt nó qua một chỗ.
“Đây là sự thật sao?” Âm thanh Ánh Vô Địch khàn khàn, hai mắt có chút trống rỗng, y quả thực không thể tiếp thu nổi tin tức này, Sở Phong – người mà y hết sức sùng bái lại là Ngô Luân Hồi?
Y suýt nữa đã kêu thành tiếng, đây quả thực là một loại dằn vặt. Kết quả là y vẫn trở lại vạch xuất phát, còn phải gọi người này là anh rể?
“Ngươi nghĩ mà xem, nếu như ngươi không phải là cậu em vợ, ta sẽ giúp ngươi ra mặt sao?” Lúc này Sở Phong đã không còn giấu diếm gì nữa.
“A phốc...” Ánh Vô Địch lại phun máu lần nữa, cơ thể lung lay sắp đổ, đứng không vững,
“Ngô Luân Hồi, ta liều mạng với ngươi!” Hai mắt Ánh Vô Địch đỏ bừng, lập tức muốn bổ nhào về phía Sở Phong.
“Sai, ta không phải là Ngô Luân Hồi.” Sở Phong phản đối.
“Gì?!” Ánh Vô Địch phút chốc dừng lại.
“Sở Phong mới là thân phận thực của ta, Ngô Luân Hồi chỉ là một thân phận dùng tên giả mà thôi.” Sở Phong đính chính lại.
Ánh Vô Địch nghe xong cả giận quát: “Cũng như nhau cả thôi! Ta liều mạng với ngươi, ngươi lừa dối tình cảm của ta, kết quả từ đầu đến cuối vẫn là tên tiểu tặc nhà ngươi, ta còn lâu mới đáp ứng ngươi cưới tỷ ta!”
Xa xa, Nguyên Thế Thành và Nguyên Viện đều nhìn ra có gì không đúng, nhanh chóng chạy qua đỡ Ánh Vô Địch, dáng vẻ vô cùng ân cần quan tâm.
“Ánh huynh ngươi không sao chứ? Sao mặt lại tái nhợt như này, một chút huyết sắc cũng không có!”
“Sở huynh, ngươi sao thế?”
Sắc mặt Sở Phong hơi thay đổi, nói: “Y nghe thấy tin tức của Ngô Luân Hồi, bởi thế mà có chút kích động.”
“Hắn chính là Ngô Luân Hồi, tức chết ta rồi!” Ánh Vô Địch gào lớn.
Giờ khắc này, huynh muội Nguyên Thế Thành cũng giống như gặp quỷ vậy, tròn mắt kinh ngạc.
Sau đó, Ánh Vô Địch lại bắt đầu hình thức hóa cuồng, hai mắt đỏ hồng, sắc mặt trắng bệch nhanh chóng đen sì lại, bổ nhào về phía Sở Phong mà liều mạng. Y thực sự đang tức đến phun máu, khó mà thừa nhận nổi loại “tin tức tàn khốc” này.
“Ta nói này tiểu cữu Ánh Vô Địch, hai chúng ta trời sinh xung khắc sao, ngươi làm thế là có ý gì?”
Sở Phong phản kích, mấy chưởng tung ra đánh bay Ánh Vô Địch, khiến y ở một bên ho ra máu.
“Anh rể, huynh đừng làm ca ca ta bị thương!” Tiểu loli tóc bạc hô lớn.
“Không có việc gì, giúp y đánh ra một chút tụ huyết trong cơ thể ra mà thôi, rất có lợi cho sức khỏe của y!” Sở Phong đáp lại, rất nhanh đã đánh cậu em vợ này đến miệng lớn phun máu.
Ánh Vô Địch tức gần chết, y cảm thấy muội muội nhà mình thực sự không còn thuốc chữa, hoàn toàn đầu quân cho kẻ địch!