Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Xoát!”
Con ngươi Sở Phong hiện lên phù hiệu màu vàng, Hỏa Nhãn Kim Tinh liền bắn ra chùm sáng rực rỡ, nhìn thẳng về phía trước. Không chỉ có vậy, độ nhạy bén của khứu giác và thính giác của hắn cũng lập tức tăng vọt, hoàn toàn phóng ra.
Trong nháy mắt, Sở Phong ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt tỏa ra từ phía trước.
Đồng thời, thần quang trong con ngươi của Sở Phong cũng chói lóa, sát khí tăng vọt, quyền ấn màu vàng lập tức bổ vào người nọ. Hắn đã nhận ra kẻ trước mặt không phải là cơ thể máu thịt mà chính là một đạo hóa thân.
Nếu không sử dụng Hỏa Nhãn Kim Tinh thì căn bản không thể phân biệt được. Mục đích mà kẻ này ở đây chính là để kéo dài thời gian, chặn lại đường của hắn!
Chỉ có điều, nhìn dáng vẻ thì kẻ này không hề tỏ ra sợ sệt chút nào, xem ra là người rất tự phụ, chân thân có thể đang ở trong Tịnh Thổ, muốn đắc thủ.
Ba!
Hóa thân của người kia cũng không đối kháng với hắn, tự động tan thành trăm mảnh vỡ, sau đó hóa thành luồng sáng bay về hướng sâu trong Tịnh Thổ.
Dám ngang nhiên phách lối đại náo Đại Mộng Tịnh Thổ như thế, lai lịch của kẻ kia tuyệt đối không đơn giản, ngay cả công chúa Thủy Ma Tộc trông thấy cảnh này cũng vô cùng kinh hãi.
Phải biết rằng, ngày hôm nay chính là ngày đại ma đầu Sở Phong liên hôn với Đại Mộng Tịnh Thổ - thứ hạng cực cao trong vũ trụ. Vậy mà lại có kẻ không biết trời cao đất dày đến nơi này gây chuyện, nhìn dáng vẻ có lẽ là muốn nhắm vào tân nương, muốn đắc thủ trước khi Sở Phong chạy đến. Những chuyện đáng sợ này khiến người ta giận dữ nhường nào?
Quan trọng nhất chính là, cao thủ mà Đại Mộng Tịnh Thổ sắp xếp ở chỗ này cũng không thể cản được người nọ, mùi máu tươi nhè nhẹ tản mát khắp nơi trong không khí.
Ầm!
Sở Phong lập tức hóa thành một tia sét màu vàng giống như xé rách hư không, khiến không khí bị đè ép thành một vụ nổ lớn, gần như trong nháy mắt đã thuấn di.
Vụt!
Tốc độ của hắn quá nhanh, đuổi kịp những luồng sáng nọ, trực tiếp cắn giết không lưu tình, hơn nữa còn hướng vào sâu trong Tịnh Thổ, lúc này tâm trạng của hắn không thể nào bình tĩnh nổi.
Trong nháy mắt Sở Phong đã xuất hiện trước một ngọn thần sơn tú lệ, nơi này có một tòa cung điện, sương trắng lượn lờ, tiếng nhạc du dương.
Sau đó Sở Phong liền trông thấy vết máu ở đây, trước cửa cung điện còn có vài bộ thi thể, chuyện này khiến trán hắn nổi lên gân xanh, giận tím mặt!
Vậy mà lại có người dám phá đám hôn lễ của hắn, trắng trợn chém giết dưới không khí cát tường vui vẻ náo nhiệt, hoàn toàn không coi hắn và Đại Mộng Tịnh Thổ ra gì, kẻ kia rốt cuộc lãnh khốc và kiêu ngạo bực nào?
Chuyện này tuyệt đối là không chết không dừng, dưới không khí đại hỉ hôm nay lại ra tay giết người, bất ngờ tập kích động phòng, kẻ kia chính là nhằm vào tân nương mà đến.
Cho dù không phải là Sở Phong mà đổi thành bất cứ người nào khác cũng đều không nhẫn nổi loại chuyện này!
Nếu người kia đắc thủ, vậy chuyện ngày hôm nay chính là mối thù thấu trời, vô cùng nhục nhã, khiến một người đàn ông cả đời không thể ngóc đầu lên nổi.
Nguyên Viện cũng cảm thấy lòng dạ kẻ địch cực kỳ ác độc, quyết tâm làm đến cùng, tuyệt không để lại lối thoát. Mối thù này e rằng không hề kém cạnh chút nào so với mối thù giết người thân, họa sát thân.
“Ngô, thực lực của mấy thị nữ này quá yếu, hai lão quái vật tuy là có chút thú vị, thế nhưng thực lực cũng không đáng để nói, giết còn chưa đủ a, ha hả!”
“Truyền tin đi, đã đắc thủ.”
Trong cung điện có người đang nói chuyện, ngữ khí còn mang theo ý cười lạnh lẽo, trấn định mà bình thản.
Trên mặt đất có vài bộ thi thể, trong đó có cả hai lão bà của Đại Mộng Tịnh Thổ, hai người đều là trưởng lão cấp Kim Thân. Dựa vào thân phận của hai người mà lại can tâm canh giữ ở nơi này bảo hộ Tần Lạc Âm, cũng đủ để thấy được bọn họ được coi trọng nhường nào.
“Sở Phong? Một tên xấu xa bại hoại mà thôi, vậy mà cũng muốn cưới mỹ nhân quốc sắc thiên hương bực này? Ha hả, đêm nay đổi tân lang cho hắn xem!”
Loại lời nói này phát ra từ miệng kẻ kia rất âm lãnh, cũng cực kỳ ác độc, khiến sát khí của Sở Phong lập tức trào dâng như rồng khởi gió, muốn quét sạch nơi này!
Bởi vì hắn đã đứng ở cửa cung điện, im lặng xuất hiện!
“Tần Lạc Âm không cần đi ra!” Một vị trưởng lão cấp Kim Thân vẫn chưa hoàn toàn tắt thở, lúc này đang suy yếu lên tiếng.
“Trưởng lão!” Tần Lạc Âm dứt khoát ném phượng quan xuống, một tay cầm thần kiếm, thần quang ngũ sắc bạo phát mà đứng ở giữa tân phòng, lồng ngực kịch liệt phập phồng.
Ầm!
Kẻ địch ra tay muốn bắt Tần Lạc Âm, nhưng gian phòng nháy mắt đã hiện lên quang mang rực rỡ, phù văn ẩn hiện, có người đã bố trí trường vực cực kỳ kinh người ở nơi này từ lâu.
“Chuyện gì thế, tân phòng có trường vực?!” Một tên nhăn mày nói.
Tiếp đó, một tên khác liền đưa tay ra, lòng bàn tay lập tức hóa thành một cánh tay ánh sáng lớn, ý đồ túm lấy lão bà đang suy yếu trên mặt đất để ép hỏi cách đi vào.
Ầm!
Giờ khắc này, Sở Phong đã hoàn toàn bạo phát, giận đến không thể kìm nổi, cảm giác được sát khí toàn thân như muốn nổ tung, không ngờ lại gặp phải sự tình khiến hắn tức giận đến thế.
Thiểm Điện Quyền của hắn tạc bay cánh tay của kẻ nọ, đồng thời gió lốc cũng nổi lên, mang trưởng lão đang bị thương nặng kia trở lại.
Vị trưởng lão này chính là người duy nhất may mắn sống sót trong đội ngũ bảo vệ Tần Lạc Âm, những người khác đều bị giết sạch.
Trong phòng tổng cộng có ba nam tử, trong đó có một kẻ là tên tóc bạc mà Sở Phong gặp ở giữa đường, đây mới chính là chân thân của gã, trước đó chỉ là hóa thân.
Trên người Sở Phong có không ít đại dược, trực tiếp lấy ra một bình dược màu đỏ uy lão bà kia uống cạn, bởi vậy mà hơi thở sinh mệnh của bà cũng phục hồi lại một chút.
Trong nháy mắt Sở Phong đã nhìn thấu được tình huống trong cung điện, nếu không phải hắn đã sớm bố trí trường vực ở trong tân phòng thì lúc này e rằng Tần Lạc Âm đã gặp nạn. Nghĩ đến đây, sát khí của Sở Phong trở nên vô cùng mãnh liệt, không thể chịu được nữa.
“Sở Phong!” Tần Lạc Âm gọi hắn, vốn dĩ trên gương mặt tuyệt sắc của nàng còn đang ngập tràn sát khí, trong tay còn đang nắm chặt kiếm, nhưng lúc này trông thấy Sở Phong liền lập tức trở nên yếu đuối, hai mắt đỏ lên, dáng vẻ bi thương không cùng. Tận mắt trông thấy thị nữ và trưởng lão đều chết đi khiến nàng vô cùng đau lòng và phẫn nộ.
“Đừng thương tâm, đợi ta xử lý sạch bọn chúng!” Sở Phong lạnh giọng nói, cực kỳ lãnh tĩnh.