Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Sở Thần Vương, không phải nói là một khắc đêm xuân giá ngàn vàng hay sao? Tại sao không đi động phòng a, chẳng lẽ nhớ chúng ta rồi?” Một thánh nữ gợi cảm yêu kiều trêu đùa, sóng mắt lưu chuyển, da thịt tuyết trắng, eo rắn thon nhỏ, đang vặn vẹo đi ra từ trong đám đông.
Cả đám thanh niên nam tử và nhân tài của các tộc đều tròn mắt kinh ngạc, đồng thời cũng vô cùng chờ mong, rất muốn xảy ra biến cố gì đó, tốt nhất là để Sở đại ma đầu không có cách nào đi động phòng mới được!
Cũng trong lúc ấy, những người đang xem phát trực tiếp trong vũ trụ đều lộ ra vẻ khác thường, đồng thời cũng nảy lên niềm hy vọng, bởi lẽ người hâm mộ Tần Lạc Âm quá nhiều.
“Thực vui vẻ, đại ma đầu Sở Phong không đi động phòng a, chẳng lẽ xảy ra sự cố ngoài ý muốn? Có phải là cãi nhau với nữ thần, cho nên bị nàng đuổi khỏi phòng!? Ha hả!”
“Ta hy vọng cuộc hôn lễ này không tiếp tục nữa, thực sự không muốn nữ thần trong lòng ta dê vào miệng cọp a!”
Hiện trường hôn lễ đối với những người trong tinh hải còn náo nhiệt hơn, vô số người đều kinh ngạc đến trừng mắt, đang thấp thỏm chờ kết quả mới.
Lúc này, Sở Phong cười nhẹ một tiếng, nói: “Nhiều khách quý đều ở đây như vậy, làm sao ta có thể đi động phòng sớm được chứ? Vừa nãy uống quá nhiều rượu, muốn đi tỉnh rượu chút thôi.”
“Như vậy a, nếu đã như thế thì chúng ta tiếp tục uống!” Cả đám thanh niên lập tức tỉnh táo tinh thần, vốn dĩ đều đã uống rất nhiều, nhưng lúc này vẫn muốn lôi kéo Sở Phong, ý đồ chuốc say hắn.
Đừng nói là bọn họ, ngay cả đám đại yêu Côn Lôn, Lão Lư, Đông Bắc Hổ và Ngao Vương, ai nấy đều đã say tí bỉ. Rượu ủ ngàn năm kia quả thực khiến người ta không chịu nổi, Vương Tửu vạn năm chỉ cần hơi nhấp môi đã khiến người ta mông lung rồi.
Hiện tại lại trông cậy vào đám đại yêu hỗ trợ cản rượu thì khẳng định là không được.
“Huynh đệ, ngươi tự chui đầu vào lưới a, lát nữa khẳng định sẽ bị đám khốn nạn này chuốc đến say mèm cho coi.” Lúc này Đông Bắc Hổ cũng đã uống rất nhiều, một tay vẫn còn đang lôi lôi kéo kéo cái cổ của thánh tử Kim Lang không buông.
Thánh tử Kim Lang tức đến không thở nổi. Lão hổ háo sắc nhà ngươi, léng phéng với thánh nữ Miêu Tộc thì cũng thôi đi, vì cái khỉ gì cứ ôm cổ nó không buông thế! Thiếu chút nữa nó đã muốn xông lên sống mái một phen.
Nếu như không có Bá Thần Thể đang nhìn chòng chọc nó thì nó tuyệt đối không nhẫn nhịn như vầy đâu!
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Hoàng Ngưu nhỏ giọng tiến đến hỏi, nó không hề uống rượu.
Cũng lúc này, thiếu nữ Hi cũng đi qua, gương mặt trắng nõn bây giờ lại đỏ bừng bừng, e rằng đã uống không ít rượu, lộ ra dáng vẻ lười biếng yêu khí, hai mắt mông lung.
Âu Dương Phong miệng toàn mùi rượu, nhưng vẫn rất thận trọng mà quan sát Sở Phong, vô cùng cảnh giác.
Sở Phong âm thầm nghiêm túc truyền âm, nói: “Các huynh đệ, đều tỉnh rượu hết cho ta, mau chóng cảnh giác, lát nữa ta muốn giết người, đừng để lũ nham hiểm kia thừa cơ loạn lạc mà làm thương người phe mình!”
Sau đó, hắn liền xoay người đi thẳng, phù hiệu kim sắc ở đáy mắt chợt ẩn hiện, sử dụng Hỏa Nhãn Kim Tinh để dò xét trong đám người, muốn tìm ra hết thảy đám người xấu tâm mang ác ý kia.
Sát khí trong lòng Sở Phong đang bành trướng, hận không thể đánh chết mấy tiểu thánh tâm mang ác ý đền từ vực ngoại ngay lập tức. Lần này những kẻ kia dám nhằm vào hắn, thủ đoạn không những ác độc âm hiểm mà còn quá mức ngang ngược, không những thế còn vọng tưởng muốn thay tân lang? Quả thực nhục nhã người quá đáng!
Hoàng Ngưu và Âu Dương Phong lập tức tỉnh rượu trong nháy mắt, cấp tốc báo cho đám Đại Hắc Ngưu, Lão Lư, Ngao Vương và mấy người Ngô Khởi Phong, lão Lạt Ma.
Mà thiếu nữ Hi cũng mở to đôi mắt đẹp, bắt đầu ước lượng Ô Thiên Đạo của bản thân, tiến hành đánh giá chung quanh.
Cả bọn đều được thông báo, phụ mẫu Sở Phong tất nhiên cũng trở thành đối tượng được bảo hộ.
Đồng thời, trong quá trình tìm người thì Sở Phong cũng thông tri cho Đại Mộng Tịnh Thổ, đơn giản thuật lại tình huống khiến cả đám lão quái vật nghe xong đều giận dữ cực độ.
Khi cả thế gian đều quan sát theo dõi đại hôn trong Đại Mộng Tịnh Thổ, vậy mà lại có người dám ngang nhiên xông vào tân phòng, còn muốn ra tay với tân nương, thực quá kiêu ngạo! Một đám lão đầu tử ngày thường đều tu tâm dưỡng tính, nhưng lúc này đều không nhịn nổi, muốn bạo phát.
Nhất là một vị lão hữu, một vị đồng bạn của bọn lão đã chết, bị người ta giết ngay trong Đại Mộng Tịnh Thổ, ở trong lãnh thổ của chính mình mà bị người ta giết thảm như thế, quả thực là tai họa bất ngờ. Bọn lão hận không thể lập tức róc xương lột da hung thủ.
Nơi này là Đại Mộng Tịnh Thổ chứ không phải vực ngoại, đám người trong vũ trụ hỗn độn có lợi hại đến đâu, cho dù là cường giả đứng đầu thì cũng đừng hòng qua cửa. Dựa vào cái gì mà dám nhục nhã người khác như thế, không chút kiêng kỵ mà hạ sát chiêu như thế?
Nếu không phải bọn lão đã sống đủ lâu đủ dài, lòng dạ thâm sâu, lúc này mới có thể giữ được bình tĩnh mà truy tìm hung thủ, nếu đổi lại thành người khác, e rằng ngay khi nghe tin đã bùng phát lên rồi. Dù sao thì Đại Mộng Tịnh Thổ cũng chưa hề bị người ta nhục nhã qua như vậy.
Có người dám ở địa bàn của bọn lão giết chết sư tỷ, còn muốn vũ nhục thánh nữ tân nương, cho dù có thể nhẫn thì lúc này cũng không thể nhẫn nổi!
Cả đám lão quái vật sắc mặt tỉnh bơ, nhưng trong bóng tốt lại âm thầm bắt đầu bố trí và hành động, thề phải làm thịt tên khách từ vực ngoại không mời mà đến kia. Tiểu thánh cái khỉ gì, dù là ai thì cũng tuyệt đối không được kiêu ngạo liều lĩnh ở nơi này!
Khi biết Sở Phong muốn giết người, cả đám lão quái vật trong lòng đang bừng bừng lửa giận đều vô cùng ủng hộ, đột nhiên cảm thấy đại ma đầu kia cũng không đến nỗi nào.
Sở Phong cầm ly rượu trên tay, mặc dù rất nhiều người đều muốn theo hắn chúc rượu, muốn chuốc say hắn, thế nhưng sau khi hắn lộ ra trật tự phù văn, uy áp lưu chuyển khiến đám người đều chùn bước, tim đập bình bịch.
Vì thế Sở Phong liền chậm bước đi quanh khu vực náo nhiệt này, chuyên tâm tìm người!
Nơi đây chính là nơi Thánh Nhân bế quan, cảnh núi tú lệ, rất nhiều tân khách đều tụ tập ở nơi này.
Mà phía trước chính là quảng trường, vô cùng ồn ã, tân khách tụ họp như mây.