"Quyền pháp hoàn chỉnh ở trong Hình Ý Môn, ý là truyền thừa này vẫn chưa bị cắt đứt?” Sở Phong hỏi.
Lục Thông gật đầu nói: "Đương nhiên, môn này hẳn là không diệt được, môn phái võ thuật cổ đại đều rất thần bí.”
Lúc Sở Phong muốn rời khỏi thì phải trả quyền kinh lại, Lục Thông nói cho hắn biết, mỗi ngày có thể tới nơi này lĩnh hội nhưng không thể mang đi.
"Sở Phong, quyền kinh đã cho cậu xem trước, mà sự an toàn của cha mẹ cậu cũng được đảm bảo, có phải cậu cũng nên lập chút công lao rồi không?”
"Không thực dụng đến mức ấy chứ, tôi mới gia nhập thôi mà?" Sở Phong nói, lão già này quả thật là không chịu thiệt, hắn còn chưa quen thuộc với Ngọc Hư Cung thì đã bị thúc giục đi lập công rồi.
"Chuyện này khá cấp bách, trừ cậu ra không còn ai có thể thay thế, bởi vì không có ai thích hợp hơn cậu cả!" Lục Thông vô cùng trịnh trọng, dáng vẻ nghiêm túc khiến cho trong lòng Sở Phong có cảm giác nặng nề.
"Cậu yên tâm, đám người Diệp Khinh Nhu, Trần Lạc Ngôn đều sẽ phối hợp cậu, cùng tiến cùng lùi với cậu!" Lục Thông nghiêm túc nói.
Chỉ chốc lát sau, bốn người kia được gọi đến, nhìn thấy ông lão vô cùng nghiêm túc, bọn họ cũng có chút bất an.
"Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?" Sở Phong hỏi.
Lục Thông dặn dò một tiếng, một vị dị nhân đi ra, sau đó không lâu thì dẫn Chu Ỷ Thiên đến.
Sở Phong vừa xem đã cảm thấy không thích hợp, trong lòng có dự cảm không ổn.
Lục Thông giới thiệu: "Anh ta là Chu Ỷ Thiên, trước mắt đang giúp quốc gia quay một bộ phim phóng sự cỡ lớn, bối cảnh là từ thời đại thần thoại tiến đến hiện đại, nội dung có tàn khốc, cũng có quá trình đấu tranh và quật khởi của nhân tộc, bây giờ lòng người bàng hoàng, cần một bộ điện ảnh cỗ vũ, các cô cậu hãy phối hợp với anh ta để hoàn thành."
Sở Phong nhíu mày, dự cảm bất tường đã trở thành sự thật.
Mấy người khác cũng ngẩn người, đây là chuyện gì? Bọn họ là dị nhân, sau khi gia nhập Ngọc Hư Cung vậy mà phải phối hợp quay cái phim phóng sự gì đó ư?
"Các vị, tôi cũng mới bị chiêu an cách đây không lâu.” Chu Ỷ Thiên gượng cười.
“Nói gì đó? !" Lục Thông trừng mắt.
Sau đó, một tay ông ta chỉ vào Sở Phong nói: "Ngưu Thần Vương chân chính đang ở đây, cho dù cậu chọn nó là phim thần thoại hay phim phóng sự thì cũng không có vấn đề gì đấy chứ?”
"Cái gì, cậu chính là Ngưu Thần Vương?!" Chu Ỷ Thiên kinh hãi nhảy dựng lên.
Bên cạnh, Diệp Khinh Nhu, Trần Lạc Ngôn, Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ cũng đều hóa đá, trừng to mắt, mặt mũi tràn đầy kinh sợ nhìn xem Sở Phong, khó có thể tin.
"Tại sao tôi cứ có cảm giác mình rơi vào ổ trộm cướp rồi vậy?!" Sở Phong nói.
Sau đó mấy ngày, hắn và bọn người Diệp Khinh Nhu, Trần Lạc Ngôn bị bắt làm tráng đinh, phối hợp quay chụp dưới ống kính, tâm tình gần như sắp chết lặng.
Cho đến năm ngày sau mới kết thúc.
"Tiểu Phong, rốt cuộc con cũng trở về." Vương Tĩnh nhìn hắn, bà rất cao hứng, lúc này mới coi như hài lòng với cái nhà mới này, bởi vì hoàn cảnh rất tốt, ngoài cửa sổ chính là một cái hồ nhỏ, gần đó bóng cây xanh râm mát liên miên.
Sở Phong cảm thấy, rốt cục cũng được thanh nhàn, mấy ngày nay. . . Đúng là gặp quỷ mà!
Trước khi chia tay, Chu Ỷ Thiên còn nói với hắn, bộ điện ảnh lớn này sẽ nổi tiếng khắp đại giang nam bắc, những bộ điện ảnh khác cho dù là có minh tinh hạng nhất trợ trận cũng sẽ bị áp chế.
"Tiểu Phong, mẹ đang nói chuyện với con đấy, có nghe không thế?" Vương Tĩnh lớn tiếng nói.
"A, con nghe rồi." Sở Phong thuận miệng nói.
"Nghe rồi thì tốt, mẹ đã hẹn ngày cho con, ngày mai sẽ đi gặp cô bé kia. " Vương Tĩnh rất hài lòng.
"Cái gì?" Sở Phong kinh ngạc.
"Xem mắt đó." Vương Tĩnh nói.
"A? !"
Cùng lúc đó, trong một cái cư xá khác, một nử tử trẻ tuổi đang trò chuyện với người khác: “Khương Lạc Thần, mau cứu mạng, cô đã đến Thuận Thiên rồi đúng không? Ngày mai đi với tôi đi, dùng khí tràng cường đại của cô giúp tôi áp chế một người! Thần ơi, có chuyện gì ấy à? Cô tôi tự chủ trương sắp sếp cho tôi một buổi ra mắt. Cô còn cười? Tranh thủ thời gian tới cứu giá mau!"
"Ha ha..." Bên kia điện thoại vang lên một giọng nữ rất dễ nghe, cô ta không chút kiêng kỵ cười to.
"Tức chết tôi rồi, không được cười! Khương Lạc Thần, cô là nữ thần quốc dân đấy, phải dè dặt chút mới đúng! Này, chưa thấy cô cười như vậy bao giờ, không được cười, tức chết tôi rồi!"
...
Sở gia.
Sở Phong vẫn chưa rõ, ra mắt? Hắn phải đi ra mắt? Làm sao có thể chứ!
Hắn đồng ý khi nào? Vừa rồi? Lúc đấy hắn đang thất thần mà, vốn chẳng chú ý gì cả, đây đúng là bị mẹ hắn lén tập kích mà!
"Mẹ, mẹ nghe con nói, mới nãy con không có chú ý, không có nghe được mẹ nói cái gì..."
"Nói chuyện với con thì con lại không chú ý, không quan tâm, phản rồi! Không nghe rõ cũng không sao, mẹ sẽ nói lại cho con biết một lần nữa, ngày mai đi ra mắt, mẹ đã sớm nói xong với bên kia. Lập tức, lập tức, đi mua hai bộ quần áo mới, ăn mặc cho đẹp trai một chút, nhanh đi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi!"
Vương Tĩnh quở trách Sở Phong một trận, thẳng thừng quyết định khiến Sở Phong chẳng còn cách nào khác, hoàn toàn không chống lại được.
Đây là mẹ hắn, hắn cũng không thể phản kháng quá mức, bởi vì nhìn tư thế của bà, nếu hắn còn không đồng ý, chắn chắc sẽ bị nhéo lỗ tai.
Điều này khiến hắn cảm thấy rất phiền muộn, đường đường là cao thủ tuyệt đỉnh trong đám dị nhân, thế mà lại bị buộc đi xem mắt, nếu chuyện này truyền ra ngoài chắc chắn sẽ bị người ta cười thối mũi.
Việc này đánh chết cũng không thể nói ra, không thể để cho người của Ngọc Hư Cung biết được. Sở Phong âm thầm quyết định phải cách xa đám người kia, nhất là Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ không có chuyện gì thì không cho phép họ đi theo bên cạnh nữa.
Bởi vì bây giờ chỉ cần hắn đi ra ngoài, hai tên kia đều sẽ đi theo làm tùy tùng, đó cũng là đang biến tướng trừng phạt bọn họ.
"Lại ngẩn người, còn không mau đi đi?" Vương Tĩnh thúc giục.
“Đi đâu chứ?" Sở Phong không tình nguyện.
Vương Tĩnh nói: "Cả nhà sẽ đi giúp con chọn quần áo, người đã lớn như vậy rồi còn không biết ăn mặc làm sao cho đẹp lên cả.”
Sở Phong kháng cự nói: "Không cần, đơn giản một chút là được rồi, con cảm thấy cứ giản dị như bình thường là được, cũng không lạnh.”
"Không được, phải lịch sự một chút đừng khiến cho người ta phật lòng.” Vương Tĩnh nói xong liền gọi Sở Trí Viễn cùng đi ra ngoài.
"Đừng mà mẹ, thời tiết nóng thế này, ai mà muốn mặc nhiều như vậy chứ.”
...
Ngày thứ hai, bầu trời xanh thẳm, ánh nắng tươi sáng, cũng không quá nóng.
Nếu như không phải ngoài thành có mấy con mãnh cầm dài mười mấy mét đang quanh quẩn trên không trung, cánh chim sáng bóng như kim loại cứ chớp lóe thì sẽ khiến cho lòng người càng thêm vui vẻ.
Chuyện này giống như là đang nhắc cho người ta nhớ rằng, một thời đại mới đã bắt đầu, dị loại đã quật khởi.
Ngoài thành, núi lớn sừng sũng, từng ngọn nối tiếp nhau, gần sát thành phố lớn, thậm chí chỉ cần đứng ở trên kiến trúc cao một chút là có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng nguyên thủy trong núi xanh.
Tỉ như, một con rắn lớn đang ẩn hiện bên trong cánh rừng, nó cuốn người quanh một con voi lớn, cuối cùng nuốt cả con voi vào bụng.