"Đại ca!"
"Lão đại!"
Có thể xưng hô với Sở Phong như vậy chỉ có Thiên Lý Nhãn Đỗ Hoài Cẩn cùng Thuận Phong Nhĩ Âu Dương Thanh, cả hai người đang ngồi bên điện thoại, tha thiết muốn kéo gần khoảng cách với Sở Phong.
"Đừng phiền tôi, hôm nay không được qua đây, đừng lắc lư trước mặt tôi nữa, cách xa tôi một chút." Sở Phong cảnh cáo bọn họ.
"Lão đại, hôm nay chúng tôi muốn mời anh đi ăn liên hoan, Diệp Khinh Nhu cũng tham dự, hôm nay cô ấy mặc một bộ quần áo hở lưng màu trắng được thiết kế tinh xảo, quả thực là cảnh đẹp ý vui, phòng ăn đỉnh cấp, lão đại có tới hay không?”
Hai người này người nào cũng hèn mọn như nhau, cho dù thương lượng chuyện liên hoan cũng nói thành chuyện mờ ám.
Có điều, Sở Phong thật sự động tâm, bởi vì dù sao cũng tốt hơn so với đi xem mắt: “Thật sự là hở lưng?”
"Ai u!" Bên kia điện thoại vang lên tiếng kêu đau đớn của hai người, hiển nhiên là bị trừng trị.
Diệp Khinh Nhu ra tay giáo huấn hay người này, cô ta cảm thấy bọn họ nói chuyện quá vô liêm sỉ.
Nhưng mà, khi cầm lấy điện thoại thì cô ta không tức giận, ngược lại lại rất ôn nhu hỏi Sở Phong: “Sở ca ca à, hở lưng đấy, có tới hay không?”
Thiên Lý Nhãn Đỗ Hoài Cẩn lập tức kêu lên: "Tê, xốp giòn, say!"
Thuận Phong Nhĩ Âu Dương Thanh sắp chảy máu mũi, nhìn chằm chằm Diệp Khinh Nhu nói: "Anh ta không đến được rồi, chúng ta đi!"
Bịch bịch...
Hai người này lại bay ra ngoài.
Mặc dù Sở Phong cũng cảm thấy rất tê dại, nhưng hắn cũng cảm giác được Diệp Khinh Nhu đang cất giấu một luồng sát khí, bèn cười khan nói: "Hôm nay tôi thật sự có việc bận nên đi không được, lần sau chúng ta tụ họp nhé!”
Hắn quả quyết kết thúc trò chuyện.
Tút tút... Âm thanh báo bận truyền đến, cặp lông mi vô cùng kiều mị của Diệp Khinh Nhu chớp chớp, hàm răng trắng tuyết cắn đôi môi đỏ mọng nói: "Vậy mà lại có người dám chủ động ngắt điện thoại của tôi!”
...
Sở Phong không mặc bộ trang phục được xem là chỉnh chu kia nên vừa chạy ra khỏi nhà đã bị Vương Tĩnh truy sát đến mười mấy mét, cuối cùng bà bất đắc dĩ trở về.
"Tầng 88, cao ốc Thanh Vân cao ốc?" Sở Phong đau đầu, lần đâu gặp mặt thôi mà, mẹ hắn có cần phải đặt chỗ ở nơi xa hoa như vậy không, quá lãng phí rồi.
Nếu là hắn ấy, cứ tìm đại một quán cà phê thương hiệu nào đó là được, vừa đơn giản lại vừa thuận tiện.
Cao ốc Thanh Vân là một trung tâm mua sắm phồn hoa náo nhiệt, cửa hàng, ăn uống, rạp chiếu phim… đều có hết.
"Chỗ này không tệ đâu, xem ra người kia cũng có lòng lắm. Thiên Ngữ, đoán chừng cha mẹ cô sẽ vừa ý lắm ấy nha, nói không chừng là một chàng rể rùa vàng đó."
Bên dưới cao ốc Thanh Vân có hai cô gái thướt tha đi tới, một người đeo kính mát che khuất nửa khuôn mặt khẽ cười nói.
"Khương Lạc Thần, cô lại giễu cợt tôi nữa thì đừng trách sao tôi hết lên ở ngay đây, khiến cho tất cả mọi người đều tới vây quanh cô." Một cô gái duyên dáng yêu kiều, dáng người cực đẹp, màu da trắng nõn, tức giận trừng to mắt nói.
"Hạ Thiên Ngữ, cô quả thực là không biết tốt xấu mà, tôi đây là đang phân tích giúp cô đó. Chắc hẳn thằng nhóc này rất để ý tới cô cho nên mới chọn chỗ này cho lần đầu gặp mặt. Cô cũng đừng cho người ta ăn bơ ngay lần gặp đầu tiên đấy nhé." Khương Lạc Thần cười hì hì.
Mặc dù bị kính mát che khuất hơn phân nửa gương mặt, nhưng vẫm có thể nhìn thấy làn da trắng sáng như tuyết, môi đỏ mọng và sự tươi trẻ toát ra từ trên người cô ta.
"Cô sắp làm tôi tức chết rồi, từ lúc gặp mặt thì đã bắt đầu trêu chọc tôi, chẳng biết chia sẻ nỗi lo cho tôi gì hết. Đều do bà cô của tôi, sao phải tích cực như vậy chứ, tôi còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý nữa mà.”
Hạ Thiên Ngữ ngửa mặt lên trời. Trông cô thanh tú khá giống một học sinh chỉ là bầy giơ đang tức giận tới nghiến răng.
"Trong lớp chúng ta, cô là người đầu tiên đi xem mắt đó, nếu như truyền đi, hình ảnh kia... đẹp thật đấy!" Khương Lạc Thần vẫn đang cười không ngừng, liên tục trêu chọc người bạn gái bên cạnh.
"Đừng nói nữa, vào thời khắc mấu chốt cô phải phát huy khí tức của mình, chấn nhiếp hắn cho tôi, khiến hắn biết khó mà lui thì xem như là hoàn thành nhiệm vụ!" Hạ Thiên Ngữ sẵng giọng.
Hai người dạo phố xong liền nhanh chóng đi vào cao ốc, không dám ở lại quá lâu ở chốn đông người. Khương Lạc Thần còn đeo thêm một cái khẩu trang to, lần này xem như triệt để che chắn toàn bộ gương mặt.
Hai người đi vào phòng ăn ở tầng 88, đi tới bàn ăn đã đặt trước, quan sát bên ngoài thành phố, từ đây có thể nhìn rõ cảnh vật ở giữa núi lớn Hồng Hoang.
Cũng chính vì như vậy nên có khá nhiều người tới đây dùng cơm.
Thậm chí, chỉ cần đứng bên cửa sổ là có thể nhìn thấy mãng cầm chém giết lẫn nhau trên không trung, còn có hung thú lao nhanh trên đất, cảnh tượng đó thật sự rất hùng vĩ.
"Lạc Thần, lần này cô tới Thuận Thiên làm gì vậy?” Sau khi Hạ Thiên Ngữ ngồi xuống, liền quay qua hỏi người bạn học bên cạnh.
"Còn không phải là vì con Thương Lang Vương đó sao. Bồ Đề Cơ Nhân chúng tôi muốn biết vì sao nó lại mất đi thần giác, rồi bị giết chết.” Cô ta khẽ nói.
Quan hệ của hai người cũng không tầm thường, ngay cả loại chuyện này cũng không giấu diếm nhau.
Khương Lạc Thần hỏi: "Đúng rồi, cô có tham gia vào bộ phim tận thế kia không? Nhiều minh tinh như vậy, lần này muốn không nổi tiếng cũng khó, tới lúc đó cô đừng quên kí tên cho tôi nhé.”
"Đi đi, đừng có trêu ghẹo tôi. Có điều, lần này cũng là nhờ có cô giới thiệu, nếu không sao tôi có thể vào đoàn phim đó được. Đúng là nơi tụ tập rất nhiều siêu sao mà, chỉ mỗi bộ phim này thôi mà cũng khiến cho tôi mệt mỏi thê thảm, may mà cuối cùng cũng xong.”
Hạ Thiên Ngữ nói, trông cô ta hơi mệt mỏi nhưng tinh thần lại không tệ, hiển nhiên là rất chờ mong bộ phim bom tấn này.
“Không bị quy tắc ngầm chứ?" Khương Lạc Thần mở đôi mắt to gian giảo, thấp giọng nói.
Hạ Thiên Ngữ đập cô ta một cái: "Cô đáng ghét thật, muốn ăn đòn đấy à? Cô giới thiệu tôi qua đó nên làm gì có ai dám có ý đồ với tôi chứ? Hừ, chẳng biết giữ hình tượng đệ nhất nữ thần quốc dân gì hết. Có điều, có một tên đạo diễn, ánh mắt quá biến thái, rất đáng ghét.”
"Tôi nghe nói bộ điện ảnh này giữa chừng thêm vào không ít nhân vật trọng yếu, cũng là vì chiếu cố cho các cá nhân liên quan, đây không phải là muốn làm hư bộ phim bom tấn này sao?” Khương Lạc Thần nói.
Giống như Hạ Thiên Ngữ nói, những lúc riêng tư thế này cô ta khá thoải mái, ngoại trừ tư sắc ra thì ngôn từ chẳng hề giống nữ thần chút nào.
"Đúng vậy, ví dụ như vị thiếu phu nhân của Lâm gia tên là Hứa Uyển Di kia. Lúc đầu chẳng hề có tên trong đoàn làm phim, cuối cùng lại xuất hiện trước ống kính, thật là!” Hạ Thiên Ngữ lắc đầu.
"Không sao, phần diễn của cô cũng không ít. Một cô gái thanh thuần thế này đến tôi cũng thấy mà yêu, tới lúc đó tuyệt đối có thể hạ gục đám đàn ông kia!" Khương Lạc Thần vừa hào hùng nói vừa vuốt ve gương mặt non mềm bóng loáng của Hạ Thiên Ngữ.
Hạ Thiên Ngữ đẩy cái tay đang làm loạn của Khương Lạc Thần ra, cười nói: "Đồ sắc nữ này, có còn là nữ thần quốc dân hay không thế hả, nếu như bị người khác nhìn thấy, đoán chừng sẽ kinh ngạc đến mức há mồm tới mang tai.”