Hạ Thiên Ngữ vuốt tóc, màu da trắng nõn, mắt to trong trẻo, nhìn thế nào cũng giống như là một nữ học sinh có vẻ đẹp thanh thuần.
"Quay phim lâu như vậy rồi mà còn là loại hành động tận thế nữa, chắc cô cũng rất mệt mỏi phải không?” Khương Lạc Thần hỏi.
"Đúng là rất mệt mỏi, tôi quyết định phải nghỉ ngơi hai tháng cho thật tốt. Nhắc đến thì, cũng là vì lúc tôi không có ở đây nên bà cô tôi mới tự ý quyết định như thế. Quả thực là khiến người ta tức chết mà! Tôi muốn lập tức về phương nam, không muôn ở lại Thuận Thiên nữa.” Hạ Thiên Ngữ phàn nàn.
Sau đó, cô ta nhìn đồng hồ, nói: "A, sao người này còn chưa tới, chẳng lẽ còn muốn bắt chúng ta đợi hắn đấy à?”
"Lát nữa tôi thẳng tay hù dọa hắn à?" Khương Lạc Thần hỏi.
"Không, nếu như hắn hiểu lí lẽ, cứ để tôi thỏa thuận với hắn một chút là được rồi, coi như là quen biết thêm một người bạn bình thường. Chỉ sợ hắn là một người có gia thế không tầm thường, lúc đó cảm thấy bản thân hơn hẳn người khác một bậc, lấy thế đè ngươi, vậy sẽ phải nhờ cô ra mặt, dùng sức mạnh của mình đánh bay hắn." Hạ Thiên Ngữ cười hì hì.
"Không thành vấn đề, đến lúc đó xem bá vương thần quyền của tôi đây!" Khương Lạc Thần khua tay nói.
Sở Phong vừa mới xuất hiện dưới cao ốc Thanh Vân liền giật mình, bởi vì hắn thấy Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ đang mở cửa xe giúp Diệp Khinh Nhu.
Trong lòng của hắn sinh ra một cảm giác chẳng lành.
"May quá, không có đi qua bên này!” Cuối cùng hắn lau mồ hôi, đi nhanh lên cao ốc.
Sở Phong đi lên tầng 88, tìm được bàn, liếc mắt liền thấy hai đại mỹ nữ, quả nhiên là cảnh đẹp ý vui.
Mặc dù có một người võ trang đầy đủ, kính mát, khẩu trang che chắn hết toàn bộ gương mặt của cô ta, nhưng mà từ khí chất không tầm thường kia liền biết cô ta cũng không phải là một người phụ nữ bình thường.
Sở Phong không không hoảng hốt. Hắn bình tĩnh đi lên chào hỏi, sau đó cười cười xin lỗi, nói là do kẹt xe nên tới chậm.
"Không sao, chúng tôi cũng mới đến, mời ngồi." Hạ Thiên Ngữ mở miệng, mỉm cười nói.
Hai người bọn họ cũng đang quan sát Sở Phong, cho dù ánh mắt đã nhìn quen tuấn nam mỹ nữ nhưng họ vẫn cảm thấy tướng mạo của người này cũng không tệ.
Chỉ là thấy hắn không có mặc tây trang liền có hơi ngạc nhiên.
Đi xem mắt, vô luận là đối với Sở Phong hay là đối với Hạ Thiên Ngữ mà nói, đều là lần đầu tiên trong đời, mặc dù cũng không có khẩn trường nhưng vẫn cảm thấy rất đặc biệt.
Hai người câu được câu không trò chuyện với nhau, đều là vài chủ đề linh tinh này nọ.
Khương Lạc Thần ở bên cạnh vui vẻ nhìn cảnh tượng trước mắt. Có điều, cô luôn phải giả vờ chuyện không liên quan đến mình nên không thèm để ý tới, im lặng chống cằm
Hạ Thiên Ngữ hận đến cắn răng, cảm thấy cô ta đúng là một người bạn xấu.
"Đây là... bạn của cô à, sao lại ăn mặc như vậy?” Sở Phong cảm thấy rất quái lạ, cô gái này vẫn luôn không lên tiếng, rất cổ quái.
Hạ Thiên Ngữ giận Khương Lạc Thần không chịu giúp đỡ, còn ở chỗ này chế giễu, quả quyết tiến hành báo thù nói: “Anh đừng để bụng nhé, cô ấy bị cúm gia cầm kiểu B, bây giờ mắt sưng đỏ, còn chảy nước mũi không ngừng, cho nên chỉ có thể che như vậy.”
Cúm gia cầm kiểu B? Khương Lạc Thần trợn tròn mắt, đây chính là tật bệnh do dị cầm truyền ra, rất khó lây nhiễm cho con người, cô ta bị nhiễm khi nào chứ.
"Có bệnh cần phải trị. Nghiêm trọng như vậy thì càng không nên ra ngoài." Sở Phong gật đầu, lạnh lùng đáp lời.
Hạ Thiên Ngữ gật đầu nói: "Đúng vậy, xong việc tôi còn phải đưa cô ấy đi tiêm phòng dị cầm, cô ấy là bạn tốt của tôi, bình thường rất quan tâm đến tôi nên lần này cũng muốn đến xem thử.”
Cái gì mà có bệnh cần phải trị, sao lại giống như đang mắng chửi người thế chứ? Còn muốn dẫn cô đi tiêm phòng dị cầm nữa? Khương Lạc Thần bị hai người chèn ép, cảm thấy rất bất mãn.
"Nghe cô tôi nói anh rất bận rộn phải không?” Hạ Thiên Ngữ cũng không có ấn tượng gì đặc biệt với người đàn ông lần đầu gặp mặt này, tối thiểu thì xem như tướng mạo cũng ổn, nhưng mà cứ nói mấy chuyện trời ơi đất hỡi thế này cũng quá lúng túng, cô ta muốn nói sang chuyện khác!
"Đúng là mấy ngày trước tôi khá bận rộn.” Sở Phong hơi xuất thần, mấy ngày đó hắn đều bị bắt đi... Đi quay phim!
Nhất là khi nghĩ đến cảnh tượng Chu Ỷ Thiên vỗ ngực cam đoan rằng bộ phim điện ảnh này sẽ nổi tiếng, hắn liền cảm thấy mặt mình róng rực như bị lửa thiêu.
Một tên đạo diễn nghiệp dư, một đám diễn viên không chuyên nghiệp cũng có thể làm thành phim bom tấn ấy à? Nếu như không thể chiếu thì còn may, nếu như chiếu thật thì… Sở Phong cảm thấy tương lai hoàn toàn u ám.
Hắn rất lo lắng, nếu thật sự để người quen nhìn thấy hắn tham gia diễn một bộ phim điện ảnh dỏm thế này thì mất mặt quá.
Giờ khắc này, hắn thất thần.
“Anh bận làm gì vậy?" Hạ Thiên Ngữ thuận miệng hỏi.
"Quay phim." Sở Phong không chút nghĩ ngợi liền đáp, bởi vì hắn đang lo lắng bộ phim Chu Ỷ Thiên quay sẽ được chiếu.
"A!?" Đừng nói Hạ Thiên Ngữ, ngay cả Khương Lạc Thần cũng kinh ngạc lên tiếng. Gặp được đồng đạo rồi?
Hạ Thiên Ngữ cảm thấy rất ngạc nhiên, chỉ đi xem mắt thôi mà cũng có thể gặp được người cùng nghề thế này à.
Thế giới này cũng quá nhỏ rồi! Cô ta lẩm bẩm, lỡ như chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ có phiền phức lớn, hai người đồng nghiệp mà đi xem mắt như vậy chắc chắc sẽ bị chê cười.
Cô ta cảm thấy hơi không được tự nhiên, nhanh chóng nhớ kĩ người này, chuẩn bị sau khi về sẽ điều tra kỹ xem sao.
Khương Lạc Thần cũng đang ngạc nhiên. Cô ta vừa tỉ mỉ quan sát Sở Phong, vừa cảm thấy thật trùng hợp, không ngờ còn có thể gặp gỡ đồng nghiệp như thế này, cô ta nhìn hai người xong liền không nhịn được bật cười.
Hạ Thiên Ngữ nhéo cô ta một cái. Giờ đã là lúc nào rồi mà còn giễu cợt, là bạn tốt mà còn không giúp giải vây, cứ ngồi như vậy rất là xấu hổ
Sở Phong nói xong cũng hối hận, loại chuyện này sao có thể nói lung tung như vậy được, cho nên hắn không thể bình tĩnh nổi nữa.
"Quả thực là khiến người ta ngạc nhiên nha." Khương Lạc Thần rốt cục cũng mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn. Đó là do cô ta cố ý, không muốn mình bị bại lộ.
Tiếp đó, cử chỉ của cô ta rất ưu nhã, ngôn ngữ sử dụng cũng nhã nhặn, không hỏi trực tiếp, mà là nói bóng nói gió hỏi thời gian làm việc của Sở Phong, từ đó suy đoán hắn thuộc diễn viên tuyến nào.
Khương Lạc Thần tin chắc mình chưa nghe nói tới người này, chắc hẳn anh ta vừa mới ra mắt, có thể diễn một vai nam phụ cũng là không tệ rồi.
Cô ta rất có kỹ xảo nói chuyện, cố ý tâng bốc Sở Phong, nhưng không nhắc đến chuyện vai phụ.
"Quên nữa, lượng công việc của anh rất nhiều à?" Hạ Thiên Ngữ lấy lại tinh thần, cô ta cảm thấy Khương Lạc Thần rất thông minh, rất biết cách nói chuyện.
"Lượng công việc rất lớn, trời mới vừa tờ mờ sáng liền bắt đầu, phải quay chụp cho đến tận đêm khuya.” Sở Phong ăn ngay nói thật, tương đối thẳng thắn.
Nhưng mà lời này lọt vào trong tai hai mỹ nữ trước mặt thì lại thành ý hoàn toàn khác.
Có nhiều đất diễn như vậy ư? Hạ Thiên Ngữ không quá tin tưởng, người mới sẽ được đãi ngộ tốt như vậy sao?