Khương Lạc Thần không còn uyển chuyển nữa. Cô ta cảm thấy mới nãy mình nói bóng nói gió nhiều thế mà đối phương cũng không hiểu được, đổi thành trực tiếp hỏi thăm vậy. Cô ta nhu hòa cười hỏi: “Anh đóng vai nam số mấy?”
"Nam số một (nam chính)." Sở Phong rất thức thời đáp.
Hạ Thiên Ngữ vừa mới rất thục nữ uống một ngụm nước chanh nhỏ, nhưng khi nghe được lời này thì suýt nữa bị sặc.
Một người mới ra mắt đã được diễn nam số một? Chuyện này cũng quá khó tin rồi, thật xem cô ta như đồ ngốc sao, dù nói thế nào thì cô ta cũng từng bước vào bên trong cái vòng này rồi.
Cô ta phồng má trừng to mắt, khẽ ho khan mấy tiếng, cảm thấy người đàn ông này hơi “thổi phồng”, không quá đáng tin.
"Thật sự là không tầm thường nha, là diễn viên chính cơ à." Khương Lạc Thần mỉm cười, đáng tiếc trên mặt đeo khẩu trang và kính mát, nếu không chắc chắn sẽ kiều diễm vô cùng.
Hạ Thiên Ngữ vất vả lắm mới nuốt xuống nước bọt, cuối cùng cũng không còn ho khan nữa, phụ họa nói: "Đúng vậy nha, thật sự là không tầm thường!"
Thật ra là cô ta đang nói móc, cảm thấy Sở Phong đang trợn mắt nói láo.
Sở Phong làm sao biết hai người họ cũng là người trong vòng này, vẫn ăn nói thật thà, kể lể nỗi khổ của mình.
"Thật ra tôi thật sự không muốn đi diễn nhưng mà lại chẳng còn cách nào khác."
Hắn nghĩ tới những việc mình đã trải qua mấy ngày nay, thực sự cảm thấy nghèo từ. Một tuyệt đỉnh cao thủ trong đám dị nhân như hắn thế mà phải đi quay phim, mới suy nghĩ chút thôi là đã cảm thấy nhức đầu.
Thật không biết nếu như bộ phim điện ảnh này được chiếu thì sẽ như thế nào.
Lúc ấy, Lục Thông của Ngọc Hư Cung nói dõng dạc lắm, bảo rằng tình hình hiện nay giống như tận thế, cần một bộ phim phóng sự chân thực để khích lệ quần chúng nhân dân, Sở Phong là Ngưu Thần Vương, nên chắc chắn phải hỗ trợ, không được từ chối.
Sở Phong lắc đầu, thầm thở dài.
Nghe được hắn nói như vậy, lại nhìn thấy động tác này của hắn, hai đại mỹ nữ đều không bình tĩnh nổi nữa!
Nhất là Hạ Thiên Ngữ, cô ta có thể quay phim là nhờ có bạn học thời đại học Khương Lạc Thần chăm sóc, nếu không bây giờ cô ta đã tìm một công việc bình thường nào khác rồi.
Ngoại trừ cực kỳ xinh đẹp, thành tích tốt, gia cảnh cũng không tệ, cô ta còn có thêm mối quan hệ với nữ thần quốc dân nữa nhưng mà cô ta vẫn không có khả năng làm diễn viên chính, chỉ là một vai phụ mà thôi.
Kết quả cái tên trước mắt này lại đắc chí nói không muốn diễn vai nam chính, đang lừa gạt quỷ đấy à?!
Hạ Thiên Ngữ rất tức giận, cảm thấy người này quá không thành thật, nói láo hết chuyện này đến chuyện khác, quả thực là xem cô ta như một thiếu nữ vô tri mà lừa bịp, sau đó “làm xằng làm bậy” sao? Quá ghê tởm rồi!
Khương Lạc Thần cũng cảm thấy người này không đáng tin cậy, muốn đến nơi này lừa bịp hai tiểu cô nương thanh thuần như hai người bọn họ, bản tính xấu xa.
"Phim điện ảnh mà anh diễn đó tên gì?" Cô ta không còn khách khí nữa mà trực tiếp truy hỏi.
"Một bộ phim điện ảnh nói về tận thế." Sở Phong nói.
Khương Lạc Thần hơi kinh ngạc, cảm thấy người này cũng biết chút ít về nghề nghiệp, không đến mức nói lung tung, bởi vì ngay cả Hạ Thiên Ngữ cũng tham gia diễn loại phim này.
Thiên địa dị biến, trong giai đoạn sơ bộ tái tạo lại trật tự này, làm gì còn có người nào có tâm tình đi quay phim truyền hình chứ.
Bây giờ, bất kể là quốc gia hay là những đại tài phiệt, đều đang quay những bộ phim hành động, phong cách mạnh mẽ, hăng hái đi lên trong tận thế, muốn khích lệ đại chúng.
Hạ Thiên Ngữ để tóc giống như học sinh, hai mắt thật to, cộng thêm dáng vẻ tức giận bây giờ, nhìn lại càng thêm thanh thuần. Cô ta cảm thấy người này quá xấu xa, ỷ vào mình cũng hiểu chút “việc trong nghề” đã muốn đi lừa gạt, quả thực đến chết cũng không biết hối cải!
Sở Phong không hề biết được hắn đang luận bàn với hai vị mỹ nữ trong nghề.
"Là của vị đạo diễn nào vậy?" Khương Lạc Thần hỏi, cho dù là tiếng nói đang khàn khàn cũng rất êm tai.
"Được rồi, không nói những thứ này nữa!" Sở Phong lắc đầu, hắn thật sự không muốn nhắc tới tên đạo diễn không đáng tin cậy, Chu Ỷ Thiên kia, nghe nói danh tiếng của anh ta không được tốt lắm.
Những lời này quá qua loa, hai người mỹ nữ nhìn nhau một chút, đều cảm thấy người này rất ghê tởm, cực kỳ không đáng tin cậy, vẫn nên sớm kết thúc trò chuyện, nhanh chóng rời đi thôi.
"Siêu sao tương lai, chúc bộ điện ảnh này của anh đạt được thành công lớn, đến lúc đó đừng quên kí tên cho tôi nhé." Khương Lạc Thần cười nói.
"Phốc!" Hạ Thiên Ngữ nhịn cười không được, cô ta cũng trêu chọc nói: "Đại minh tinh, con đường của anh chắc chắn rất sáng chói, sao lại vội vã đi xem mắt như vậy?”
Sở Phong nghiêng mắt nhìn cô ta và Khương Lạc Thần nói: "Thế đạo này không yên ổn, giống như tận thế, cha mẹ tôi muốn được ôm cháu trai sớm một chút nên mới sốt ruột sắp xếp cho tôi đi xem mắt, tôi không kháng cự được."
Hắn đã sớm cảm thấy, hai người này có thành kiến đối với hắn, cho nên hắn nói thẳng ra luôn, quả thực là hơi “dọa người”
Muốn sớm ôm cháu trai?!
Hai mỹ nữ đều giật mình kêu lên, đây cũng quá trực tiếp đi. Loại chuyện như sinh con này cách hai người rất xa, vậy nên nghe được những lời này trong lúc di xem mắt quả thực là vô cùng ngạc nhiên.
"Thôi không nói chuyện này, chúng ta còn chưa có gọi món ăn. Nào nào, đừng khách khí, xem thử xem muốn ăn món gì." Sở Phong cười nói.
Hắn cảm thấy, mình xem như là đã hoàn thành nhiệm vụ xem mắt này. Hắn chẳng quan tâm đến việc hai người này có thành kiến với mình hay không, dù sao những lời hắn nói đều là thật, xem như là tìm bạn nghe tâm sự đi vậy.
Bộ phim đó vẫn khiến cho hắn cảm thấy không yên lòng, vẫn cảm thấy nó giống như một quả bom, nói không chừng lúc nào đó sẽ phát nổ.
"Thôi, chúng tôi còn có việc, không đói bụng. Hơn nữa, tôi cảm thấy lần này. . ." Hạ Thiên Ngữ sắp xếp lại ngôn từ, quyết định nói thật, dừng mọi chuyện ở đây, về sau không cần liên hệ nữa, nếu như người này không thức thời, vậy liền để khương Lạc Thần phát ra “khí thế bá vương” áp chế hắn.
Nhưng vào lúc này, điện thoại đang để trên bàn của Sở Phong hiện ra một cái tên —— Lâm Nặc Y.
Khương Lạc Thần kinh ngạc, cái tên này quá quen thuộc đối với cô ta, nói theo một ý nghĩa nào đó, hai người chính là đối thủ cạnh tranh.
Hạ Thiên Ngữ cũng lộ ra sắc mặt khác thường, bởi vì cô ta cũng không xa lạ gì đối với cái tên này.
Trận chiến ở Thái Hành Sơn trước đó, một tấm ảnh chụp nghiêng người của Lâm Nặc Y đã được truyền đi gây ra một luồng sóng không nhỏ, rất nhiều người đều cho rằng cô ta thực sự là tuyệt mỹ.
Mà sau đại chiến ở Bạch Xà Lĩnh, sự nổi tiếng của cô ta càng lớn hơn, đuổi kịp nữ thần quốc dân!
Thậm chí, nếu chỉ bàn về nhan sắc thì hai người cũng ngang ngửa nhau.
Khương Lạc Thần, Hạ Thiên Ngữ nhìn nhau, cũng không cho rằng cái tên đó là Lâm Nặc Y thật, ngược lại đang hoài nghi Sở Phong cố ý làm ra một cái tên như vậy, quá xấu xa rồi!
Sở Phong khẽ nối một câu xin lỗi với hai người, sau đó đứng dậy nghe điện thoại, thấp giọng kêu một tiếng: “Nặc Y.”