"Anh đang làm gì vậy?" Lâm Nặc Y hỏi, có thể thấy được tâm tình của cô ta không tệ.
"Xem mắt." Sở Phong phun ra hai chữ như bị quỷ thần xui khiến, sau đó hắn liền hối hận.
Bên kia điện thoại, Lâm Nặc Y ngây ngốc một lúc, sau đó lại cười, cũng bình thản nói: "Thật thú vị, vậy anh tiếp tục đi."
Cô nhanh chóng kết thúc trò chuyện.
Chuyện xì xảy ra vậy? Sở Phong đứng ở nơi đó có chút xuất thần.
"Lâm Nặc Y của Sinh Vật Thiên Thần, quả thực là khiến người ta kinh diễm. Không ngờ trong điện thoại của anh cũng có một người trùng tên trùng họ.” Khương Lạc Thần cười nói, cuối cùng còn bồi thêm một câu: "Tôi thấy sắc mặt của anh rất lạ, người vừa nói chuyện với anh không phải là bạn gái cũ của anh đó chứ?”
Sở Phong có chút xuất thần, không có lập tức trả lời.
Theo Hạ Thiên Ngữ cảm thấy người này còn rất có khiếu giả vờ, thật đúng là muốn khiến cho người ta hiểu lầm đó chính là Lâm Nặc Y trong truyền thuyết sao?
"Ừm, đã từng có khả năng, hiện tại quan hệ cũng rất tốt." Sở Phong không đầu không đuôi nói một câu như vậy.
Trên cái trán Hạ Thiên Ngữ toát ra mấy vạch đen, hắn đây là đang ám chỉ mình thật sự quen biết Lâm Nặc Y sao?
Ngay cả Khương Lạc Thần cũng cảm thấy không thể nhịn được nữa, phải dùng thân phận hù dọa hắn một chút, miễn cho cái tên lừa đảo này không biết trời cao đất rộng, sau này sẽ dây dưa với Hạ Thiên Ngữ.
Khương Lạc Thần quả quyết tháo khẩu trang xuống, lộ ra gương mắt tráng nõn mịn màng, mười phần hoàn mỹ, nhìn ở khoảng cách gần như vậy chắc chắn sẽ nhận ra được cô ta là ai.
Sở Phong kinh ngạc, thật sự là hắn nhận ra!
Nếu là hắn sớm mở ra thần giác thì đã sớm biết.
Thế nhưng mà, nếu như không che lấp thần giác và khí cơ, thân thể của hắn cũng sẽ phát ra hương thơm óng ánh, hơn nữa, tiếng vang của con muỗi cách vài trăm mét còn nghe được, huống chi là tạp âm.
Bên trong thành phố, những trải nghiệm đó cũng quá tệ!
Bây giờ, hắn liếc mắt liền nhận ra Khương Lạc Thần.
Lúc đại chiến ở Bạch Xà Lĩnh, bọn còn gặp mặt nhau một lần, cũng trò chuyện mấy câu, lúc ấy cô ta từng ăn thịt dê nướng của hắn, Lư Thi Vận cũng có mặt.
Chỉ là lúc đó hắn là Ngưu Thần Vương, cũng không có lộ ra thân phận thật sự, cho nên bây giờ dù là gặp nhau, Khương Lạc Thần cũng không biết hắn.
Sở Phong khá bình tĩnh, không bị khí tức của nữ thần quốc dân trấn áp, hơn nữa còn nhìn không chớp mắt. Tuyệt sắc trước mắt, lấy tính cách của hắn mà nói, sao có thể bỏ qua cơ hội thưởng thức được chứ.
Hắn liếc mắt nhìn từ trên xuống, từ gương mặt trắng muốt tuyệt mỹ đến cái cổ tuyết trắng, rồi đến vị trí cao ngất phía dưới, không bỏ sót chỗ nào.
Chuyện gì thế này? Hạ Thiên Ngữ trợn tròn mắt. Vậy mà không thể khiến tên này sợ đến luống cuống, mà ngược lại Khương Lạc Thần còn đang bị người kia dùng ánh mắt đùa giỡn!
Khương Lạc Thần kinh ngạc, người này cũng quá trấn tĩnh rồi? Nhìn thấy nàng mà mặt không đỏ, tim không run thì ít nhất cũng phải có chút gợn sóng mới đúng chứ.
Đột nhiên, Sở Phong biến sắc, hắn thấy được Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ, ngoài ra còn có Diệp Khinh Nhu, không ngờ bọn họ cũng đi vào phòng ăn này.
Chuyện này khiến hắn hơi luống cuống. Lần đầu tiên đi xem mắt mà bị người quen phát hiện cũng quá xui xẻo rồi, nhất là hai tên bỉ ổi Đỗ Hoài Cẩn và Âu Dương Thanh kia, chắc chắn sẽ giống như một cái loa lớn, đi tuyên dương khắp nơi. Tưởng tượng đến cảnh tượng đó Sở Phong liền rùng mình, muốn đập đầu vào tường.
Trên thực tế, lúc trước khi nhìn thấy bọn họ ở bên dưới cao ốc Thanh Vân là Sở Phong đã có dự cảm bất tường rồi, không nghĩ tới bây giờ thành sự thật, còn vào chung một nhà hàng nữa chứ.
Sở Phong chột dạ, nhìn thoáng qua phía đám người Diệp Khinh Nhu, sau đó nhanh chóng lấy khẩu trang của Khương Lạc Thần để trên bàn lên, đeo lên mặt.
Hạ Thiên Ngữ trực tiếp trợn tròn mắt, ý gì vậy? Người này gan to bằng trời rồi, đây là đang đùa giỡn Khương Lạc Thần sao? !
Cái trán trắng muốt của Khương Lạc Thần nổi lên mấy vạch đen, bên dưới đôi môi đỏ như lửa, hàm răng óng ánh đang nghiến chặt!
Phải biết đây chính là khẩu trang cô ta vừa đeo, từng ma sát với môi của cô ta, dính nhau với miệng mũi của cô ta, kết quả lại bị một người đàn ông trực tiếp mang lên như vậy? Lá gan của hắn quá lớn rồi!
Khương Lạc Thần bị chọc tức, đây là đang trắng trợn đùa giỡn cô ta đấy à?!
Đây là lần đầu có người dám đùa giỡn cô ta, hơn nữa còn là trực tiếp như vậy, khiến cho cô ta không kịp phản ứng!
Khương Lạc Thần khẽ nhếch đôi môi đỏ, không nhịn được muốn mở miệng!
Sở Phong lập tức làm ra một động tác, giơ ngón trỏ lên, để giữa môi khẽ suỵt một tiếng, ra hiệu cho cô ta đừng lên tiếng!
Có ý gì? Khương Lạc Thần khẽ giật mình.
Nhưng hơi dừng lại một lúc càng làm cô ta tức giận hơn, người này quá xấu xa, chiếm tiện nghi rồi còn muốn giở thủ đoạn không cho cô ta lên tiếng? Quá ghê tởm!
Hạ Thiên Ngữ từ trạng thái ngẩn người lấy lại tinh thần, nhanh chóng cầm lấy ly nước, chuẩn bị nện tên sắc lang này!
Dưới cái nhìn của cô ta, lá gan người này cũng quá lớn rồi, Khương Lạc Thần để lộ thân phận ra rồi mà còn không trấn trụ được hắn, còn bị hắn đùa giỡn, lý nào lại như vậy chứ.
Nhưng mà, tên kia lại phản ứng nhanh đến mức khiến cho người ta hoa mắ. Hắn vừa ra tay cướp ly nước, đồng thời cũng giơ ngón trỏ lên ra hiệu cho cô ta đừng lên tiếng.
Giờ khắc này, đầu Sở Phong đang lớn như cái đấu, đám người Diệp Khinh Nhu đã tiến đến ngay trước cửa rồi.
Hắn lấy ngón tay chấm nước, nhanh chóng viết chữ lên trên bàn: “Tình huống nguy cấp, chớ có lên tiếng!”
Hạ Thiên Ngữ nhìn hắn nhúng ngón tay vào bên trong ly nước của mình, đôi mày ngài nhíu lại, có điều khi nhìn thấy hàng chữ mà hắn viết ra, lại cảm thấy kinh ngạc.
Khương Lạc Thần nhìn chằm chằm hắn, cô ta đang cố gắng áp chế, không lập tức phát tác, muốn nhìn thử xem ở trước mặt mọi người, hắn còn dám làm gì.
Lại nói, nếu thật sự muốn động thủ, cô ta cũng không sợ người đàn ông ở trước mắt này, bởi vì cô ta xuất thân phi phàm, sớm đã là cao thủ đỉnh cấp trong số dị nhân.
"Có mấy sát thủ đi vào phòng ăn, các cô không nên cử động, yên lặng theo dõi diễn biến." Sở Phong viết chữ.
Hắn nhất định phải lừa gạt hai người này, phóng đại tình huống lên mức vô cùng nghiêm trọng, nếu không sẽ phiền phức lớn.
Hạ Thiên Ngữ không nhịn được muốn quay đầu, nơi này thật có nguy hiểm?
Tương đối mà nói, Khương Lạc Thần thì bình tĩnh hơn nhiều, trên gương mặt trắng nõn như dương chi bạch ngọc giống như cười mà không phải cười, miệng hơi vểnh, đôi môi đỏ tạo thành một đường cong xinh đẹp, cứ nhìn chằm chằm Sở Phong như vậy, không nói gì.
Cô ta rất thông minh, người bình thường làm sao lừa gạt được cô ta, coi như Sở Phong trong cái khó ló cái khôn, biểu lộ nghiêm túc giống như thật, cũng không gạt được cô ta.
Bất quá Khương Lạc Thần rất bình tĩnh, tựa lưng vào ghế ngồi, thân thể buông lỏng, nhìn chằm chằm người đàn ông anh tuấn mà lại xấu tính ở trước mặt.
Sở Phong hơi an tâm, tối thiểu nhất hai cô gái này đều bị hắn ổn định, không có lập tức phát tác, như vậy tất cả cũng đều dễ làm.