Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 186 - Chương 185: Nhân Sinh Hung Hãn (2)

Thánh Khư Chương 185: Nhân sinh hung hãn (2)

Đương nhiên, hắn cảm thấy cần không ngừng cố gắng, tiếp tục... Lắc lư!

Sau khi trấn tĩnh lại, lúc này Sở Phong mới cảm thấy, trong mũi miệng thơm ngào ngạt, có hương vị cực kỳ dễ ngửi, bên trong mùi thơm ngát còn mang theo vị ngọt ngọt.

Hắn lập tức ý thức được, đây là mùi của Khương Lạc Thần!

Hiển nhiên, cái mũi hắn hơi mấp máy thì bị Khương Lạc Thần phát hiện, đôi mi đẹp lấp tức dựng lên, trong mắt mang theo sát khí.

"Thật có lỗi, không phải cố ý!" Sở Phong viết chữ ở trên bàn, đồng thời tranh thủ thời gian bổ sung một câu nói: "Là loại nước hoa của hãng nào?"

Hắn muốn hóa giải sự xấu hổ, cố ý nói thành mùi vị nước hoa, mà không phải mùi thơm cơ thể của Khương Lạc Thần, đương nhiên, hắn cũng không muốn biết đến cùng là loại hương gì.

Nhưng mà, trong mắt Khương Lạc Thần, hắn là đang cố tình trêu ghẹo cô ta.

Đây là khẩu trang cô ta từng đeo, gắn bó như môi với răng, dán chặt vào miệng mũi, ngoại trừ mùi của cô ta thì còn có thể có cái gì? Gia hỏa này dám được một tấc lại muốn tiến một thước!

Hạ Thiên Ngữ trừng to mắt nhìn, cầm chén nước của Khương Lạc Thần lên, chuẩn bị một lời không hợp liền nện sắc lang!

"Viết chữ mệt không?" Khương Lạc Thần mở miệng, mang theo cười nhạt, dựa lưng vào ghế nhìn Sở Phong.

Cô ta cũng không có nói to quá, nhưng lại khiến cho Sở Phong chột dạ, nhanh chóng nhìn lướt qua chỗ cách đó không xa.

"Những người kia có quan hệ với anh?" Khương Lạc Thần hỏi, mặc dù hận không thể đánh tên sắc lang này một trận, nhưng lại cảm thấy có thể tra tấn thần kinh của hắn trước một chút.

Hắn càng là lo lắng, cô ta càng muốn nói chuyện, dẫn những người kia tới.

"Những người kia là siêu sát thủ, không nên trêu chọc!" Sở Phong viết một hàng chữ nữa, hù dọa hai người.

Hạ Thiên Ngữ hơi lẩm bẩm, nhìn dáng vẻ tên sắc lang này khẩn trương như vậy, không giống như là đang giả vờ, chẳng lẽ có sát thủ thật?

Khương Lạc Thần tức giận trợn mắt nhìn cô ta một chút, nói: "Nếu như tôi không theo tới, nói không chừng cô thực sự sẽ bị hắn lừa gạt, đưa tới chốn không người làm bậy một trận!”

Hạ Thiên Ngữ xấu hổ, trực tiếp nhéo cô ta nói: "Làm sao có thể, tôi cũng không ngốc, ngược lại là chính cô lại bị hắn trêu ghẹo!”

Sở Phong cảm thấy xong đời, hai người này hắn không lừa gạt được người nào, chắc chắn sẽ lộ tẩy.

Có điều, khiến hắn thấy yên tâm chính là Thuận Phong Nhĩ cũng giống như hắn, ở trong thành phố thì sẽ không mở năng lực đặc biệt, nếu không sẽ nhận về một đống tạp âm đáng sợ.

Chỉ cần khương Lạc Thần không đề cập tới tên của hắn, đoán chừng Thuận Phong Nhĩ cũng sẽ không chú ý bên này.

Sở Phong lau vệt mồ hôi, nghĩ nghĩ, quyết định rời đi, không thể chậm trễ.

Nhưng mà Khương Lạc Thần lại mỉm cười nói: "Đều giữa trưa rồi, còn chưa có ăn cơm, gọi một ít đồ ăn đi.”

Nói đến đây, cô ta gọi người phục vụ tới, bắt đầu gọi món ăn.

Sở Phong cứng người tại chỗ, nhìn về nữ thần quốc dân ở phía đối diện, không phải mới nãy nói không ăn sao? Tại sao lại muốn ở lại, muốn diễn trò gì nữa?

"Đúng nha, đúng là rất đói bụng, dù sao có người mời khách, chọn món đắt nhất là được." Hạ Thiên Ngữ phối hợp.

Khương Lạc Thần tương đối thành thục, gọi mấy món ăn đắt nhất sau đó lại gọi một bình rượu đỏ có giá trị không nhỏ.

Sở Phong thực sự ngồi không an lòng, cũng không phải hắn khó chịu vì bị ‘làm thịt’ một chầu mà là sợ người quen phát hiện.

"Đừng nhúc nhích, nếu không tôi lập tức mời những người kia tới." Khương Lạc Thần mỉm cười, da thịt trắng nõn óng ánh, tiếu dung xán lạn mê người.

Sở Phong biết, Khương Lạc Thần đang cố ý giày vò hắn, đã phát hiện ra hắn quen biết mấy người kia, không muốn thấy mặt.

Hắn có chút kinh ngạc, người phụ nữ này không chỉ xinh đẹp, còn vô cùng nhạy cảm, rất khó đối phó.

"Anh không ăn sao?" Nụ cười của Khương Lạc Thần càng thêm ngọt ngào, vuốt vuốt tóc, chạm cốc với Hạ Thiên Ngữ, sau đó lại liếc xéo Sở Phong.

"Không đói bụng!" Sở Phong viết, thật ra hắn cũng rất muốn ăn một chút, hắn cũng đói, vậy mà lại bị hành hạ như vậy.

"Món ăn cũng không tệ." Hạ Thiên Ngữ cũng cười, cảm thấy tâm tình vui sướng, ăn đồ ăn của sắc lang, còn chọc tức hắn, thật sự là một loại hưởng thụ.

"Ừm, rượu đỏ cũng không tệ nha." Khương Lạc Thần nâng một cái ly đế cao sáng long lanh lên, nhẹ nhàng lay động, ngửi một hơi mùi rượu, sau đó đặt ở bên miệng khẽ thưởng thức, môi đỏ bị rượu thấm ướt, càng thêm tiên diễm, cả người càng có sức mê hoặc.

Sở Phong nghiến răng, hắn cảm thấy mình đang bị hai người phụ nữ này đùa giỡn.

Nghĩ tới đây, hắn dùng sức hít một hơi, ngửi mùi hương ngọt ngào trên khẩu trang, dáng vẻ rất là hưởng thụ.

"Đưa cho tôi!" Khương Lạc Thần tỉnh ngộ lại, thấp giọng mở miệng, trực tiếp đòi lại khẩu trang.

Bởi vì, động tác của hắn khiến cho cô ta không nhịn được, luôn cảm thấy mũi miệng khó chịu, giống như là đang kề mặt hô hấp với người kia, khiến cho cô ta nổi một lớp da gà.

"Không đưa!" Sở Phong viết.

Khương Lạc Thần cười lạnh nói: "Anh muốn tôi mời những người kia qua đây sao?”

"Vậy cô mời đi, cùng lắm thì để người quen nhìn thấy tôi đến đây xem mắt, bị chế giễu một trận thôi. Có điều, tôi chỉ cần hô to lên bảo nữ thần quốc dân đang hẹn hò với tôi, đảm bảo tất cả mọi người đều sẽ quay đầu lại nhìn, cô nghĩ xem ai sẽ khó xử hơn?”

Sở Phong hoàn toàn bình tĩnh, chậm rãi viết xuống một hàng chữ.

Hắn không thèm đếm xỉa tới nữa, có gì mà sợ? Khương Lạc Thần mới là người phải lo lắng mới đúng!

"Anh..." Hạ Thiên Ngữ bị sợ ngây người, người này quá vô sỉ, biện pháp đê tiện như vậy mà hắn cũng nghĩ ra được.

Gương mặt tuyệt mỹ của Khương Lạc Thần cũng cứng lại, cô ta bị tức không nhẹ, vẫn chưa có người nào dám uy hiếp cô ta như thế.

Cô ta là ai? Khương Lạc Thần, nữ thần quốc dân, đại tiểu thư của Bồ Đề Cơ Nhân, lại có người dám liên tục trêu ghẹo cô ta, thực sự không thể chịu đựng!

"Vậy tôi liền hét lên, nói nữ thần quốc dân chính là bạn gái của tôi.” Sở Phong viết.

"Anh... Hèn hạ vô sỉ hạ lưu!" Khương Lạc Thần vẫn rất thông minh, từ trước đến nay đều rất thong dong, nhưng bây giờ tâm tình chập chờn kịch liệt, rất muốn nện cái ly đế cao trong tay vào gương mặt ghê tởm này.

"Tỉnh táo, không thể mất phong thái của nữ thần quốc dân được!" Sở Phong "thiện ý" nhắc nhở.

"Lạc Thần cô đừng cản tôi!" Hạ Thiên Ngữ còn kích động hơn cả Khương Lạc Thần, muốn lấy ly rượu nên sắc lang, có điều bị Khương Lạc Thần ngăn cản.

Khương Lạc Thần muốn rời đi, cùng một tâm tư giống như Sở Phong, không thể ở lại nơi này, chờ sau khi ra khỏi phòng ăn sẽ từ từ xử lý nam nhân này, khiến cho hắn khóc cười không xong!

Với thủ đoạn của cô ta, một trăm tên nam nhân xảo trá hợp lại cùng nhau cũng không phải là đối thủ của cô ta.

Sở Phong cũng có ý đó, muốn nhanh chóng rời khỏi.

Nhưng mà, hắn phát hiện, Diệp Khinh Nhu ngăn lại con đường mà hắn phải đi qua, bàn của những người kia cũng quá gần.

Hắn suy nghĩ, rất nhẹ nhàng xuất thủ, gỡ kính mát của Khương Lạc Thần xuống, không chút khách khí đeo lên, đồng thời lại ngửi được một mùi hương ngọt ngào.

Bình Luận (0)
Comment