Hạ Thiên Ngữ tức điên lên, người này không kiêng nể gì cả, thật sự là cái gì cũng dám làm, cô ta nhịn không được muốn phát tác.
Khương Lạc Thần bị tức sắp hỏng mất, nhưng đồng thời cũng rất giật mình, thân thủ của người này mười phần đáng sợ, khiến cho cô ta không kịp phản ứng.
Khương Lạc Thần nhanh chóng xuất thủ, lấy khăn ăn bằng lụa trên cổ của Hạ Thiên Ngữ xuống, tự quấn lên trên mặt mình, che khuất nửa gương mặt, miễn cho bị người khác phát hiện.
Nơi xa, Thiên Lý Nhãn Đỗ Hoài Cẩn đang ngồi đối diện ca ngợi Diệp Khinh Nhu.
"Cái phòng ăn này đặt trước còn chưa có chỗ, không ngờ Diệp tiểu thư chỉ đơn giản gửi một cái dãy số mà thôi, tất cả đều có thể giải quyết.”
Thuận Phong Nhĩ Âu Dương Thanh cũng đang nhỏ giọng lấy lòng nói: "Đúng vậy, Khinh Nhu muội muội thật sự quá lợi hại, bất quá chỗ này so với phòng ăn lúc trước ta đặt tốt hơn rất nhiều lần, quả nhiên rất đáng giá đổi chỗ!”
Bỗng nhiên, Thiên Lý Nhãn Đỗ Hoài Cẩn lộ vẻ nghi ngờ nói: "Ài, người kia sao giống lão đại vậy?”
Phải biết, chỗ này cũng không gần chỗ Sở Phong, mà lại cách rất nhiều bàn, bị những người khách khác cản trở, Đỗ Hoài Cẩn cũng chỉ có thể nhìn liếc qua một chút mà thôi.
Cho dù như vậy, hắn cũng mơ hồ nhận ra.
Diệp Khinh Nhu kinh ngạc, cô ta cũng không có phát hiện, cái tên Thiên Lý Nhãn này thật sự thấy được Sở Phong hay sao?
"Để tôi nghe một chút." Thuận Phong Nhĩ Âu Dương Thanh mở miệng, một đôi tai lớn lay động, rất nhanh hắn liền kinh dị nói: "Là lão đại, tôi nghe được tiếng hít thở của anh ấy.”
Nơi xa, Sở Phong hầu như sắp lệ rơi đầy mặt, có hai tên đàn em như thế, quả thực chẳng hề có cái gọi là riêng tư!
Hắn quyết định, sau này phải dạy dỗ bọn họ một trận, bất kỳ thời điểm nào cũng không được phép nhìn trộm bí mật của hắn, nếu không hắn sẽ đánh bọn họ một trận tơi bời!
Quả nhiên, ba người kia đến đây, Diệp Khinh Nhu cũng không có do dự, bởi vì Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ ở đây, không có khả năng nhận lầm người.
"Thử lĩnh, lão đại, thật là ngươi a, vậy mà đang ăn cơm với hai đại mỹ nữ?!” Thiên Lý Nhãn Đỗ Hoài Cẩn còn chưa tới gần thì kêu lên sợ hãi, bởi vì hai người phụ nữ kia quá kinh diễm!
Thuận Phong Nhĩ Âu Dương Thanh cũng trách móc: "Hai đại mỹ nữ xinh đẹp như vậy, lão đại ngươi một kéo là kéo được hai người, nhân sinh hung hãn không cần lý do! Ta... Phục!"
Mỹ nữ thanh thuần Hạ Thiên Ngữ giận đến sắp nổ phổi, đây là người từ nơi nào tới, quả nhiên là cá mè một lứa với tên sắc lang đó!
Một kéo hai? Gương mặt trắng muốt xinh đẹp của Khương Lạc Thần hiện lên mấy sợi hắc tuyến, quả thực là bị tức đến sắp hỏng mất!
"Hai người các cậu bớt tranh cãi, các cậu không nói cũng không ai nói các cậu câm!” Sở Phong trách mắng.
Hắn không thể giả vờ như nhìn không thấy, đứng lên quát tháo hai người, khi đối mặt với Diệp Khinh Nhu thì lại cười hì hì, rõ ràng là phân biệt đối xử.
Bất quá, Diệp Khinh Nhu lại không nhân nhượng, cô ta lượn bước đi tới, dáng người chậm chờn, tóc quăn được buộc gọn gàng, liếc nhìn ba người trực tiếp nói: “Anh đang xem mắt?”
"Cái gì, lão đại đang xem mắt?!" Thiên Lý Nhãn Đỗ Hoài Cẩn kêu lên một tiếng quái dị như chỉ sợ người khác không biết.
Thuận Phong Nhĩ Âu Dương Thanh trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm không nháy mắt nói: “Bội phục, quá bội phục, xem mắt mà cũng có thể một đối hai!"
"Tất cả im miệng cho tôi!" Sở Phong có chút nhức đầu.
Bởi vì, hắn phát hiện, Khương Lạc Thần trước mặt đang vận khí, lúc nào cũng có thể bộc phát, chuyện này cũng không hề tốt đẹp gì cho lắm.
"Hai cái tên sắc làng này, các anh không được nói lung tung!" Hạ Thiên Ngữ cảnh cáo bọn ọ.
"Lão đại, anh ăn cơm còn mang kính mát làm gì, còn đeo khẩu trang nữa, có phải anh đang trốn chúng ta hay không?” Thuận Phong Nhĩ Âu Dương Thanh trêu chọc.
"Không đúng, có vấn đề, trời ạ, ta thấy ai đây? !" Đỗ Hoài Cẩn bỗng nhiên kích động, nhìn chằm chằm Khương Lạc Thần.
Sở Phong cảm giác sắp có chuyện xấu xảy ra, gia hỏa này là Thiên Lý Nhãn, dù cho có che khăn lụa cũng tuyệt đối có thể nhận ra đây là khương Lạc Thần.
"Trời ạ, tôi sắp té xỉu rồi, lại là... nữ thần quốc dân!" Thiên Lý Nhãn Đỗ Hoài Cẩn kích động chân tay luống cuống.
Trước khi dị biến, hắn chỉ là một người bình thường, cũng cực kỳ si mê Khương Lạc Thần, bây giờ lại gặp được.
"Cái gì, cô ta là khương Lạc Thần? !" Thuận Phong Nhĩ Âu Dương Thanh kêu lên, khiếp sợ không gì sánh nổi nói: "Lão đại, tôi đánh giá anh quá thấp rồi, anh quả thực là thần nha, đang hẹn hò với Khương Lạc Thần mà còn có thể kéo thêm một cô nữa!”
Đối diện, Hạ Thiên Ngữ sắp điên rồi, cô ta cảm thấy lần xem mắt này đã hỏng bét, cảm thấy có thể mình sẽ bị ám ảnh.
Mà Khương Lạc Thần thì quả thực muốn giết người, trên gương mặt trắng nõn tuyệt mỹ tràn đầy sát khí, lần trải nghiệm này thật đáng sợ, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Bên cạnh, Diệp Khinh Nhu cũng bị kinh hãi, cô ta tỉ mỉ xem xét, quả nhiên người này là Khương Lạc Thần.
Thiên Lý Nhãn Đỗ Hoài Cẩn chạy tới, nhanh chóng lấy một tờ giấy ra, cực kỳ kích động mời Khương Lạc Thần kí tên cho gã.
Khương Lạc Thần đều muốn giết người, còn bị người ta quấn lấy muốn kí tên, có thể hiểu được tâm tình của cô ta lúc này, chiếc bút cũng bị cô ta bóp gãy.
"Nữ thần, chậm một chút, tôi quá kích động, cô chớ khẩn trương, tôi lại tìm một cây bút khác!" Thiên Lý Nhãn la hét.
"Bây giờ, tôi chỉ sùng bái một mình anh." Bên cạnh, Thuận Phong Nhĩ Âu Dương Thanh cũng la hét: "Lão đại hẹn hò với nữ thần mà còn đeo khẩu trang và kính mát, nữ thần lại không sợ bị bại lộ, có thể tưởng tượng, nữ thần đang chủ động, quả nhiên cảnh giới của lão đại rất cao, không phải phàm nhân như chúng ta có thể hiểu được!”
Đối diện, Khương Lạc Thần phịch một tiếng, một quyền đánh bay Âu Dương Thanh, cô ta thực sự chịu không được.
Sở Phong biết, hỏng rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!
Bị hai tên hỗn trướng này làm loạn một trận, lại thêm Khương Lạc Thần đang nổi bão, những bàn bên cạnh đều im lặng, rất nhiều người đều rời bàn tụ tập qua chỗ này.
Nữ thần quốc dân bại lộ!
Nếu tin tức này bị truyền đi, vậy thì... Không thể tưởng tượng được!
Sưu sưu...
Cơ hồ là cùng một thời gian, Sở Phong và Khương Lạc Thần cùng nhau chạy trốn, hầu như là sóng vai mà đi.
Hai người đều dùng tốc độ cực kỳ nhanh mà chạy thoát, họ vai sóng vai cùng nhau chen ra ngoài cửa, trước khi mọi người kịp phản ứng thì đã biến mất tăm.
Vèo!
Diệp Khinh Nhu cũng xoay người đi, mặc dù cô không vươn hai cánh ra, nhưng vẫn nhẹ nhàng mà nhanh chóng, thân hình thoắt một cái đã rời khỏi vị trí trên bàn, xuất hiện ngoài nhà ăn.
"Lão Đại, em gái Khinh Nhu, chờ tụi này một chút!" Thiên Lý Nhãn Đỗ Hoài Cẩn kêu lên, quyết đoán cùng Thuận Phong Nhĩ Âu Dương Thanh đi theo xuống, bởi vì bọn họ ý thức được không ổn, cho nên cũng hoả tốc rời đi.
"Thật sự là. Khương Lạc Thần?!" Trong nhà ăn bùng lên một mảnh rối loạn, một đám người vốn đã bao vây lại, kết quả không hiểu sao lại để cho mấy người kia luồn ra, trốn thoát.
Tầng 88 của cao ốc Thanh Vân là một nhà hàng xa hoa, ngày thường mặc dù người đến dùng cơm cũng rất nhiều, nhưng không quá ồn ào, âm nhạc bật lên cũng rất êm dịu, rất tình cảm.