Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tần Lạc Âm rốt cuộc cũng không nhìn nổi nữa, trợn trắng mắt về phía Sở Phong, cảm thấy hắn quá là không biết xấu hổ, còn dám nhân cơ hội vơ vét.
“Không cho ngươi Hô Hấp Pháp và Thần Dược thì ngươi không chấp nhận đứa con trai này à?” Nàng lườm Sở Phong một cái.
“Hừ, nếu bọn họ không cho Thần Dược và Hô Hấp Pháp thì ta có thể cân nhắc đến chuyện không nhận thân.” Đây không phải lời của Sở Phong, mà là tiếng lầm bầm của tiểu Đạo sĩ.
“Nghịch tử, da mặt dày y như cha ngươi vậy!” Tần Lạc Âm bị chọc tức, khuôn mặt trắng bóng tuyệt mỹ nổi lên vài vạch đen. Nàng lập tức tóm lấy tiểu Đạo sĩ, giơ lên bàn tay trắng nõn nà như tuyết đập mấy phát tàn nhẫn xuống mông của nó, tiếng vang lanh lảnh.
“Lạc Âm, chuyện gì cũng phải từ từ.” Một vài lão quái vật lo lắng, còn chưa hiểu rõ đầu cua tai nheo gì.
“Cha, cứu mạng!” Tiểu Đạo sĩ la lên.
Sau đó, một đám lão quái vật nhìn thấy Sở Phong cũng đi qua, không phải đi cứu tiểu Đạo sĩ, mà trái lại còn cùng với Tần Lạc Âm đánh tiểu Đạo sĩ đến quỷ khóc sói gào.
“Vô Lượng Thiên Tôn, A Di Đà Phật, chuyện gì thế này?!"
Có điều, bọn họ cũng rất nhanh trí, thật mau đã suy ngẫm ra mùi vị, lại trong nháy mắt đã đoán ra được chuyện gì.
Một đám lão quái vật đều nổi giận, giơ ngón tay chỉ vào Sở Phong nói không nên lời. Tên này thật quá biết gài bẫy!
Bọn họ đã lo lắng biết bao, còn tự cho là đã khiến Sở Đại Ma Đầu phải chịu thiệt thòi lớn, lưu lại một vết nhơ một đời không thể nói cho ai. Kết quả sau khi sự thật được phơi bày, bọn họ đều hoá đá, suýt chút nữa lên cơn đau tim.
“Tên ác bá nhà ngươi, sao ngươi dám... làm dơ bẩn Thánh Nữ trước khi kết hôn? Ôi chao, trái tim lão hủ đau quá, phải nghẹn một khối oan ức lâu như vậy!”
“Tức chết ta rồi, làm sao có thể như vậy được. Sở Phong Đại Ma Đầu, ngươi khinh người quá đáng, ngươi dám cùng với Thánh Nữ... hộc, ta muốn thổ huyết!”
...
Một đám lão quái vật nổi khùng lên, tức đến nỗi cả người run lẩy bẩy, thực sự có chút không thể chấp nhận được kết quả này.
Sở Phong phản kích: “Không lẽ các ngươi còn muốn là của người khác? Đây chính là kết quả tốt nhất rồi, đám lão già các ngươi còn muốn gì nữa, kẻ nào kẻ nấy đều thiếu hụt đạo đức!”
Một đám lão quái vật đỏ mặt tía tai, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nói cho cùng bọn họ cũng không chiếm lý.
Có bà lão nhìn về phía Tần Lạc Âm với ánh mắt là lạ, chân tướng mọi chuyện thì ra là như vậy, chẳng trách Thánh Nữ ngay từ đầu vẫn có thể giữ bình tĩnh được như thế.
“Đi, đi, đi, các ngươi đều đi mau đi khỏi đây cho ta, đừng chậm trễ ta động phòng!” Sở Phong đuổi người, tiện thể ném bay tiểu Đạo sĩ đã bị đánh no đòn một trận ra khỏi sân.
Cuối cùng nơi này cũng được yên tĩnh, chỉ còn dư lại Sở Phong cùng Tần Lạc Âm. Hai người lại trở về cung điện đèn đuốc sáng trưng.
“Chúng ta cũng nghỉ ngơi đi, chuẩn bị một, hai, một!” Sở Phong nói.
“Da mặt của ngươi sao lại dày thế hả, nói linh tinh gì đấy!” Tần Lạc Âm xấu hổ.
“Vậy thì một, hai, ba, bốn...” Sở Phong nói.
Tiếp đó truyền ra thanh âm cãi vã cùng tiếng động thủ của Tần Lạc Âm. Nàng thật sự rất muốn giáo huấn hắn một trận!
Ngọn đèn đã tắt, một đám mây bay qua cũng đem mặt trăng che khuất lại rồi.
“Lần trước ta chỉ có thể bị động, lần này cũng không thể để nàng bắt nạt ta đúng không?” Đây là câu cuối cùng của Sở Phong.
“Ầm ầm ầm!” Tần Lạc Âm ra tay, nhưng rất nhanh đã yên tĩnh lại, bởi vì nàng không phải là đối thủ của hắn.
Đồng thời, vùng đất này cũng dựng lên một mảng phù hiệu Trường Vực lớn bao trùm cả tòa cung điện. Bóng đêm dần buông xuống, nơi này cũng triệt để ngăn cách với bên ngoài.
Sáng sớm, mặt trời tỏa sáng mờ ảo nhô lên khỏi đường chân trời, nhuộm hồng cả những dải núi nhấp nhô.
Phía sau núi, phòng tân hôn lại truyền ra tiếng động, có người ra tay nhưng sau đó vẫn bị hàng phục. Sau khi những ấn ký trận pháp lóe lên thật lâu, nơi này mới thực sự yên ắng.
Lão quái vật ở Đại Mộng Tịnh Thổ khá buồn bực, cả một đêm này không ngủ ngon giấc, còn thấy rất ngột ngạt. Vừa này còn thấy áy náy trong lòng vì đại ma đầu Sở Phong. Không ngờ khi chân tướng được tiết lộ, bọn họ đều muốn hộc máu.
Sở Phong cuối cùng cũng rời giường, đứng trước cung điện trên đỉnh núi, đứng trước mặt trời vận hành Đạo Dẫn Hô Hấp Pháp, cả người đều chìm trong ánh hào quang đỏ vàng chói lọi, thần thánh mà oai phong.
"Cha, ngủ có ngon giấc không?"
Dưới chân núi, tiểu đạo sĩ hì hục leo lên núi. Không còn cách nào khác, gã bị phong ấn, bất kể là lão quái vật ở Đại Mộng Tịnh Thổ hay là Sở Phong cũng đều không chịu nổi gã. Đêm qua, tất nhiên cũng là gã đến náo động phòng tân hôn, chưa thấy qua đứa con nào ngứa đòn như vậy.
Sở Phong cúi đầu nhìn gã, nói: "Đi rửa mặt đi, chờ chút rồi đến chào ông nội, bà nội."
"Hả, ta đi!" Tiểu đạo sĩ vừa nghe xong, suýt chút nữa lăn xuống từ trên đỉnh núi, vẻ mặt đờ ra, lẩm bẩm: "Ta còn chưa chuẩn bị tốt nữa!"
"Phì, ngươi muốn chuẩn bị cái gì?" Sở Phong liếc xéo gã.
Tiểu đạo sĩ nói: "Cha và mẹ mới động phòng mà đã dẫn ta đi gặp ông bà, ta đi không phải là sai sao? Không bị đánh chết thì cũng bị phân biệt đối xử nha!"
Với lại, gã cảm thấy người cha này rất không đáng tin cậy.
Tần Lạc Âm đi ra, sau khi chải đầu xong, nàng mặc một chiếc váy màu bạc dài thướt tha rồi đứng trên đỉnh núi đón ánh bình minh. Gió mát làm tay áo phập phồng, giống như tiên nữ từ tận chín tầng mây sắp sửa bay về trời.
Nàng có nhan sắc hoàn hảo, mắt ngọc mày ngài, dáng người thướt tha, duyên dáng. Đặc biệt, khi tắm mình dưới ánh bình minh, cả người nàng đều tỏa ra ánh hào quang nhàn nhạt, càng lộ vẻ siêu phàm, giống như không thuộc về thế giới này.
Sau khi Tần Lạc Âm biết quyết định của Sở Phong, càng không thể giữ được phong thái nữ thần mà muốn đánh người. Ngày đầu tiên sau khi cưới đã phải đi gặp cha mẹ đối phương, kết quả lại trực tiếp mang theo một đứa trẻ, nàng còn có thể ngẩng đầu lên sao?
"Không có gì, cha mẹ ta rất thoải mái, lại ăn ngay nói thật. Thêm nữa, nếu nói thì chỉ có họ biết, người ngoài thì không."
Cuối cùng một nhà ba người lên đường. Lão quái vật ở Đại Mộng Tịnh Thổ nhìn theo sau, rất nhiều vẻ mặt kì quái, da mặt co rúm, thật sự không chịu nổi Sở đại ma đầu này.
Cha mẹ Sở Phong đã chờ đợi từ sớm, thông qua ý thức biết được, Sở Phong muốn dựa theo tập tục xưa của trái đất mà dẫn con dâu tới gặp mặt, hai người đều rất vui.