Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Thi Tộc các ngươi quá bỉ ổi, muốn cướp đạo lữ của Ngô Luân Hồi ta, đi đến Á Tiên Tộc cầu hôn, từ đó nhục nhã ta có đúng không? Đều đi chết cho ta!” Sở Phong quát lớn.
Phịch một tiếng, hắn trực tiếp giẫm xuống một cước, lực đạo mạnh đến nỗi khiến Diêm Khôn gần như bị chia năm xẻ bảy!
Không phải là Diêm Không không muốn phản kháng, mà là trúc tía kia còn đang chặn ở sau gáy gã ta, đây là thánh khí mạnh mẽ bá đạo cỡ nào, chỉ như vậy thôi đã có thể giam cầm gã ta đến không thể động đậy.
Đồng thời, Sở Phong cũng nhẹ nhàng huy động trúc tía, bùm một tiếng đã hoàn toàn tiêu diệt hồn quang của Diêm Khôn, khiến gã ta thần hình câu diệt,
Trận chiến của Sở Phong từ khi bắt đầu đến nay đã triệt để kết thúc, chẳng qua chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hết thảy đều đã khép lại, mấy vị Á Thánh hoàn toàn bị đánh cho hồn phi phách tán, kết quả này gây chấn động toàn trường.
“Hôm nay thực sự hổ thẹn, tuy rằng được người người ca tụng là nghĩa bạc vân thiên Luân Hồi Vương, thế nhưng hôm nay tại hạ sát sinh rồi, thực sự không nên a!” Sở Phong cầm theo trúc tía, ở nơi đó mà cảm khái.
Quần chúng đang xem: “Mmp!”
Ngươi cũng chẳng phải lần đầu tiên giết người, còn trưng ra dáng vẻ trách trời thương dân như thế làm gì! Lại nói, ai không biết ngươi chính là đại ma đầu Sở Phong, còn giả bộ cái rắm!
Còn tưởng bản thân thực sự là nghĩa bạc vân thiên a, chúng ta đã sớm biết ngươi là ai rồi, bản chất của ngươi cũng quá hiểu rõ!
“Các vị, ta thực sự là Ngô Luân Hồi, không phải là Sở Thần Vương đôn hậu thuần thiện.” Sở Phong đứng ở đó đung đưa trúc tía, dáng vẻ rất ư là thành khẩn mà tiến hành giải thích.
“Thôi đi, còn giả vờ? Ai mà không biết trúc tía kia là do Sở Phong đoạt được từ trong tay tiểu thánh La Ung của vực ngoại trong trận đấu ở Đại Mộng Tịnh Thổ chứ? Da mặt ngươi cũng thật dày a!”
Có người nhỏ giọng lẩm lẩm, tất nhiên người này cũng không phải thế lực thù địch gì cả, người ta thiên hướng trung lập, không có ý đối địch gì hết, bằng không thì làm sao dám nói những lời đó, không sợ bị Sở Phong trừng trị a.
Sau khi Sở Phong nghe thấy vậy, sắc mặt tức khắc sụp đổ. Bởi vì khi hắn nhìn thấy mấy tên Á Thánh kia vận dụng thánh khí, trong lúc nhất thời đã quá kích động mà sử dụng trúc tía, kết quả liền lộ tẩy.
Chỉ có điều, cho dù toàn vũ trụ đều biết rõ da mặt hắn dày không biên giới, thì đánh chết hắn cũng không thừa nhận như cũ, tiếp tục biện hộ: “Đây là thánh khí mà Sở Thần Vương đôn hậu thuần thiện cho ta mượn dùng, từ đó có thể nhìn ra Sở Phong nhân hậu và trượng nghĩa nhường nào!”
Đậu xanh!
Mọi người đều muốn to miệng mà mắng, ngươi con mợ nó quá không biết xấu hổ, lại còn tự tâng bốc bản thân như thế?
“Ma đầu Sở Phong đến rồi, ở nơi nào, ha hả... Thực sự tự chui đầu vào lưới, đáng chết!”
Đúng lúc này, ngoài không gian truyền đến một tiếng cười lớn chấn động cả tinh cầu, âm thanh kia lao xuống cực nhanh từ vực ngoại, tiếp cận tòa thành trì to lớn này.
“Khà khà, cuối cùng hắn cũng xuất hiện, các vị đạo hữu Thi Tộc, mọi người không phải đã giải quyết xong xuôi hết thảy rồi chứ, sao lại không còn động tĩnh gì thế này!”
“Ra tay chậm một chút a, nhường cho lão phu chậm rãi giày vò hắn với, dám đối địch với Linh Tộc ta, hừ hừ, há có thể để cho hắn chết già!”
Người đến từ vực ngoại không chỉ có một hai Á Thánh, mà có đến tận bảy người, thuộc về các tộc không giống nhau.
Đây chính là liên quân, lần lượt đến từ: Thiên Thần Tộc, Tây Lâm Tộc, U Minh Tộc, Linh Tộc, Cơ Giới Tộc, Thích Thiên Khung.
Hiển nhiên mấy người kia còn chưa rõ ràng tình huống lúc này, sau khi nhận được tin tức từ quang não thì lập tức chạy đến, muốn hành hạ Sở Phong đến chết, căn bản chưa biết kết quả chân chính cuối cùng.
Trước đây bọn chúng đều ở trong vũ trụ, tránh ở chỗ sâu ngoài không gian, sợ Sở Phong im hơi lặng tiếng lẻn vào tinh cầu Phi Tinh, bởi vậy đều ở ngoài không gian chờ cơ hội giết hắn.
Thẳng đến sau khi nhận được tin tức Sở Phong lộ diện thì bọn chúng mới bắt đầu hành động. Trong thời gian này có sự chênh lệch thời gian, bọn chúng căn bản chưa biết kết quả trước mắt.
“Tình huống gì đây?” Á Thánh của Thiên Thần Tộc ngẩn ra tại chỗ, lão ta rất mạnh mẽ, khi còn ở trên không trung thì đã nhạy bén cảm nhận được có chút không đúng, lập tức lộ ra dáng vẻ sợ hãi.
“Ha ha, sao lại dừng lại rồi? Ma đầu Sở Phong dám đâm đầu vào tinh cầu Phi Tiên, thời khắc tiêu diệt hắn đã đến, còn chờ gì nữa?” Á Thánh của Cơ Giới Tộc cười lớn lộ ra ánh sáng kim loại chói lóa.
Trong vũ trụ tinh hải đã bắt đầu sôi trào.
Bởi vì mọi người đều trông thấy Ngô Luân Hồi tàn sát Á Thánh, một hơi giết chết tứ đại cao thủ khiến ai ai cũng phải trấn động, kinh ngạc đến trừng mắt há miệng, toàn tinh không đều trở nên hỗn loạn.
Trước giờ bọn họ chưa từng thấy qua người trẻ tuổi nào hung mãnh đến vậy!
Mà lúc này, khắp nơi vũ trụ cũng đang xao động, từ sau khi phát trực tiếp đến hiện tại, ai nấy đều cứng họng đến kinh hãi, đồng thời cũng lần lượt mặc niệm cho mấy Á Thánh mới chạy đến kia.
Đây là muốn chết đúng không?
Rất nhanh, suy nghĩ của quần chúng liền sáng tỏ, bảy vị Á Thánh kia nóng lòng lên đường, khẳng định còn chưa có thời gian xem tin tức phát sóng trực tiếp mới nhất, bởi vậy nên lúc này không hề hay biết tình huống bản thân ra làm sao.
“Ừm? Khí tức của Á Thánh bỏ mạng!” Trên bầu trời, bảy tên Á Thánh cuối cùng cũng ý thức được tình hình bất ổn, mảnh đất này nơi nào cũng yên ắng, rất nhiều tiến hóa giả đều dùng dáng vẻ như thấy quỷ để nhìn bọn chúng.
Đồng thời bọn chúng cũng thấy rất nhiều vết máu trên đất, bên trên còn tỏa ra năng lượng còn sót lại của Á Thánh.
“Diêm Khôn đâu? Mấy vị đạo hữu của Thi Tộc đâu?” Á Thánh của Tây Lâm Tộc dựng tóc gáy, toàn thân đã dừng phi hành, trực tiếp lùi lại, trong lòng chỉ muốn lập tức rời khỏi tinh cầu này.
“Nếu các ngươi đã nhớ nhung mấy người kia như thế, vậy thì đi đoàn tụ với bọn chúng đi!” Ầm một tiếng, Sở Phong đã xuyên qua hư không, xông thẳng lên trời. Giờ khắc này, hắn không hề giữ lại chút nào nữa, lập tức kích hoạt huyết mạch Nhân Vương, trong tay cầm trúc tía chín mùa, trên đầu còn treo Hồn Chuông đang lơ lửng, muốn vây giết đám Á Thánh mới tới.
Sau khi huyết mạch Nhân Vương được kích hoạt, mỗi sợi tóc của Sở Phong đều tỏa ra ánh sáng xanh biếc, cả người đều được một đoàn ánh sáng màu xanh lam bao trọn, vô cùng chói mắt, cũng vô cùng rực rỡ.
“Ngô Luân Hồi, ma đầu Sở Phong!” Á Thánh của U Minh Tộc hét lớn.