Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ta không cam tâm!” Gã ta gầm thét, đối với bản thân mà nói, đây là chuyện nhục nhã không thể tả, khiến vết sẹo trong lòng năm đó bị mở ra.
“Không cam tâm cũng phải nằm sấp xuống cho ta!” Sở Phong quát lớn, một cước lăng không mà đến, trực tiếp ép cho đối phương không thể không nhanh chóng rút lui.
Trong nháy mắt Sở Phong đã xoay người, bởi mục tiêu chân chính của hắn chính là ba tên Á Thánh. Trước tiên cứ giết chết bọn chúng rồi hãy nói, về sau có thể dễ dàng hơn một chút.
Quyền ấn vàng nhạt bao trùm phía trước, Sở Phong đánh tan bí thuật mà ba tên Á Thánh thôi động ra, trực tiếp mạnh mẽ áp chế bọn chúng xuống phía dưới.
“Đây là tình huống gì a? Một người áp chế ba Á Thánh?” Những người quan sát trận chiến đều run sợ. Bọn họ đã sớm bỏ chạy ra phía xa, nhưng sau khi trông thấy cảnh này thì cũng phải hãi hùng khiếp sợ.
Ngô Luân Hồi hắn mới bao nhiêu tuổi a, sao lại có thành tựu khiếp người như thế? Bất luận là kẻ địch hay là người đang quan sát trận chiến, ai nấy đều cảm thấy trái tim lạnh buốt, khó mà tin nổi.
Phốc phốc phốc!
Ba tên Á Thánh lập tức ho ra máu, bọn chúng đã dùng hết khả năng nhưng cũng không thể ngăn cản đòn tấn công của Sở Phong, trong đó có một tên đã gãy hai tay dưới uy áp khủng bố của quyền ấn màu vàng, khi thân thể bị tạc bay trên mặt đất, cuối cùng cũng không thể chịu nổi loại năng lượng ăn mòn kia, phốc một tiếng, cơ thể của gã đã bị chưởng ấn đánh nổ.
Tất nhiên là người kia chưa có chết, bởi thân thể trùng tu lại rất nhanh.
Con đường mà Sở Phong đi chính là nhục thân thành Thánh, ngoài ra tinh thần của hắn cũng có độ ngưng đọng cực cao. Mà loại trùng kích nhục thân này vô cùng đáng sợ, chính là chuẩn bị riêng để đối phó với danh hiệu Á Thánh.
Hai tên Á Thánh còn lại cũng không ngừng ho ra máu, bị đánh đến lõm xuống mặt đất, chôn vùi dưới lớp đất sâu.
Thần tử thượng cổ của Thi Tộc – Diêm Khôn thét dài một tiếng, trực tiếp cầm thánh khí đánh tới, gã ta muốn giết chết Sở Phong, giải cứu ba người kia.
Oanh!
Nhưng tốc độ của Sở Phong còn nhanh hơn, trong tay đã cầm sẵn Đả Thần Tiên (1), loại vũ khí này do trúc tía (2) sinh trưởng ở vùng đất phụ cận sấm sét trong hỗn độn luyện chế thành, uy năng vô cùng lớn.
(1)Đả Thần Tiên: Roi đánh thần
(2)Trúc tía: Trúc màu tím
Bịch một tiếng, Sở Phong đã ngăn trở binh khí của thần tử Thi Tộc, đồng thời cũng đánh lên bầu trời, cùng lúc thôi động thánh vực của bản thân, quấn theo ba tên Á Thánh xông thẳng về vực ngoại.
“Giết!”
Trong tay ba tên Á Thánh có thánh khí chân chính, đột nhiên gây khó dễ, muốn giết chết Sở Phong.
Phịch!
Sở Phong huy động trúc tía trong tay phát ra ánh sáng mờ ảo, trực tiếp đánh gãy trường mâu thánh khí của đối phương, đây chính là bịnh khí cấp Thánh cao cấp nhất.
“Lên đường đi!” Sở Phong ra đòn sát thủ!
Phốc!
Một tên Á Thánh rống giận tránh thoát khỏi phạm vi bao phủ của thánh vực, nhưng gã vẫn bị trúc tía của Sở Phong đánh lên thân thể, khiến gã trực tiếp nổ tung tại chỗ. Lúc này đây, cơ thể của gã đã không còn khả năng trùng tu lại, triệt để thần hình câu diệt.
“Còn có hai người các ngươi!”
Trúc tía tỏa sáng phát ra âm thanh rẹt rẹt, Sở Phong trực tiếp giết chết hai kẻ còn lại.
Thần tử thượng cổ của Thi Tộc thấy vậy thì vừa sợ vừa giận, cuối cùng gã ta cũng lựa chọn ẩn nhẫn mà xoay người rút lui, bởi vì đối mặt với Sở Phong khiến gã ta có cảm giác như đang đối đầu với Yêu Yêu năm đó, trong lòng ngày càng phát lạnh.
“Còn muốn đi?!”
Sở Phong lập tức vung tay ném mạnh trúc tía về phía gã ta, trúc tía bén nhọn như một trường mâu, đồng thời cũng mang theo tinh khí thần bàng bạc của hắn, được rót vào năng lượng công kích mạnh nhất mà phi ra.
Phốc!
Trúc tía xuyên thủng cơ thể Diêm Khôn, mang theo cả đống huyết dịch phun trào!
“A...” Diêm Khôn lập tức kêu thảm, trực tiếp ngã từ trên không trung xuống dưới, khắp người toàn là máu, dáng vẻ cực phần thê thảm.
Trúc tía óng ánh như một cây thương sắc bén xuyên qua người Diêm Khôn, phập một tiếng đã đóng đinh gã ta trên một ngọn linh sơn. Nhưng kết quả là ngọn núi kia cũng trực tiếp nổ tung.
Bởi vì đây không chỉ là gậy trúc thông thường, sinh trưởng trong vùng giáp ranh phong bạo sấm sét, tổng cộng có chín mùa, trải qua sinh trưởng chín vạn năm thì lúc này đã có một tia linh tính.
Nếu đặt trong thánh khí thì cũng phải là đỉnh cấp!
Phốc!
Diêm Không rên rỉ, căn bản không chịu nổi loại sát cơ như vậy, phần lưng bị đâm xuyên lập tức tan rã ra từng mảng máu thịt, phốc một tiếng, nhục thân của gã đã nát hơn nửa.
Gã ta là Á Thánh quả không sai, thế nhưng cũng không chịu được trùng kích của thánh khí quý hiếm như thế, một đòn này khiến hồn quang của gã ta chịu thương tổn nghiêm trọng, đang bị hao mòn, sắp sửa đổ vỡ.
Vụt một tiếng, Sở Phong từ trên cao lao xuống, rút ra trúc tía cầm trong tay, một cước đạp lên thân thể rách nát của Diêm Khôn, lắc đầu than thở nói: “Đây chính là cái gọi là thần tử thượng cổ? Là cường giả Thi Tộc dám đánh cược một trận cùng Yêu Yêu? Thật chẳng ra làm sao! Ta đoán rằng, năm đó Yêu Yêu khẳng định có thể dùng một cái tát đập chết ngươi!”
Khắp nơi đều im bặt, bởi vì ai nấy cũng bị thủ đoạn của hắn làm cho kinh ngạc, tổng cộng có bốn vị Á Thánh, ba vị trong đó đã về chầu ông bà, vị thần tử còn lại cũng sắp sửa xong đời.
Dáng vẻ của Ngô Luân Hồi kia thoạt nhìn chẳng qua cũng chỉ có mười mấy tuổi, gương mặt cực kỳ non nớt, vậy mà thực lực lại quá mức nghịch thiên.
Đương nhiên hắn cũng chính là Sở Phong, mọi người đều nhất chí cho rằng như thế. Nhưng cho dù sự thực chính là như vậy thì dáng vẻ của Sở Phong cũng không quá hai mấy tuổi, vậy mà đã thăng lên Á Thánh?
Một số người cảm thán, yêu nghiệt đi ra từ Địa Cầu quá biến thái, đây chính là Yêu Yêu thứ hai!
Sắc mặt Diêm Khôn đỏ lựng, năm đó gã ta chính là bị thiên chi kiêu tử của Địa Cầu – Yêu Yêu đánh chết, bây giờ lại rơi vào trong tay người của Địa Cầu, hơn nữa xuất thân của kẻ kia lại đi theo con đường làm một tiểu ma đầu, kết quả gọn gàng xử lý gã ta.
Cho dù gã ta đã mất đi ký ức thời thượng cổ, nhưng đã sớm nghe người khác kể lại những chuyện trong quá khứ, bởi vậy lúc này gã ta không chỉ giận dữ mà còn vô cùng xấu hổ.
Nếu dựa vào thực lực, gã ta có thể giao thủ với Sở Phong mấy chục hiệp, nhưng ngày hôm nay thực sự là quá xui xẻo, trực tiếp bị lật thuyền trong mương (1).
(1)Lật thuyền trong mương: Dù đã chuẩn bị kỹ càng nhưng vẫn gặp bất lợi trên chính địa bàn của mình.