Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong xông ra khỏi trùng động mà đi đến phụ cận, thế nhưng hắn cũng không dám tiến thêm, bởi lẽ truyền thuyết liên quan đến nơi này quá nhiều, bất luận là thủy tổ Long Tộc – cao thủ số một vũ trụ hàng tỉ năm trước, hay là Yêu Tổ - đệ nhất cao thủ sau này, cái chết quá trẻ của bọn họ đều có liên quan đến nơi này.
Bởi vì hai cao thủ tuyệt thế kia sau khi tiến vào Đại Uyên đều một đi không trở lại!
“Sở Phong, nhãi ranh, sao ngươi không chạy nữa đi?!”
Tám vị Thánh Nhân đã xuất hiện, đang đứng cách đó không xa.
Bản chất sâu thẳm trong lòng của Sở Phong chính là lạnh lùng, đồng thời cũng rất vô tình, hắn âm thầm suy ngẫm, cái gọi là nếm hết rực rỡ của thế gian, có lẽ bắt đầu từ nơi này đi!
“Đạo hữu của Tây Lâm Tộc, muốn qua đó xem một chút không? Tiểu nghiệt súc kia bị kẹt ở phụ cận Đại Uyên, ừ, chính là bắt ba ba trong hũ! Công ty Trùng Động Thông Thiên cũng bất lực với nơi này, kẻ nào dám khinh suất ở nơi này cơ chứ.”
Một vài Thánh Nhân đang liên hệ với bên ngoài, kêu gọi đồng bạn.
“Phải đến nhiều Thánh Nhân hơn nữa mới tốt, tám người chưa đủ giết a!” Đây chính là những lời trong lòng lúc này của Sở Phong.
Thiên hạ đều vây giết Sở Phong, tám vị Thánh Nhân trong vũ trụ liên thủ hành động, truy sát Sở Phong đến tận phụ cận Đại Uyên, nơi này ắt sẽ có một trận chém giết không thể hóa giải, toàn tinh hải đều chấn động không thôi.
Bất luận là bình đài Hắc Huyết hay là bình đài Nguyên Thú, tất cả đều đang hỗn loạn như ong vỡ tổ, vô số người đang bình luận. Theo sự hiểu biết của bọn họ, tuy Sở Phong đã nhiều lần gặp nạn, thế nhưng mỗi lần đều hóa nguy thành an, chỉ có điều lần này chưa chắc.
Bởi vì có tận tám vị Thánh Nhân nhập cuộc, ai có thể chống đỡ lại?
Cho dù hắn là Ngô Luân Hồi hay là Sở Phong thì kết quả đều giống nhau cả thôi, một là bị giết chết, hai là tự mình nhảy vào trong Đại Uyên, nhưng chung quy vẫn phải chết, đây là điều không thể nghi ngờ.
“Ai, ma đầu Sở Phong nháo ra sóng to gió lớn như thế, cuối cùng lại phải chết thảm, có chút đáng tiếc a. Ta còn muốn thấy hắn quật khởi, một đường lên đến cấp Ánh Chiếu Chư Thiên, thậm chí sau khi thành thần có thể mạnh cỡ nào, kết quả hắn lại sớm thăng thiên!”
“Đây là số mệnh của tài năng trẻ Địa Cầu a, Yêu Yêu trong thời đại thượng cổ hoàng kim cũng không phải như thế sao? Là thiên tài mạnh nhất lịch sử được cả thế gian thừa nhận, nhưng cũng bị các tộc liên thủ bóp chết... Có trách chỉ trách Sở Phong không khiêm tốn, còn chưa trưởng thành mà đã muốn đòi nợ máu cho tổ tông, quả thực là có chút tự cao.”
Rất nhiều người đều cảm thấy tiếc hận, bởi lẽ bọn họ rất muốn chứng kiến cảnh hắn quang lâm thiên hạ như nào, chiếu rọi tinh không ra sao, thế nhưng hiện tại ai nấy đều cảm thấy chẳng còn cơ hội kia nữa。
Về phần thế lực đối đầu thì lại vỗ tay khen hay, đã sớm cười đắc chí từ lâu, nhất là Tây Lâm Tộc, U Minh Tộc, Thiên Thần Tộc, Thi Tộc và Linh Tộc, kẻ nào cũng mang theo nụ cười vô tình, trong lòng cực kỳ khoái trá.
“Ngô Luân Hồi, đại ma đầu Sở Phong, chúng ta đợi ngươi đến tận cửa a. Nợ máu thời thượng cổ chất chồng, chúng ta giết vô số tổ tiên của các ngươi, đang đợi ngươi qua đòi nợ đấy! Không phải là chúng ta không trả nợ, mà là ngươi có khả năng đến đòi sao? Ha ha...”
Một số người đối đầu thù địch với Sở Phong còn trắng trợn nói lớn, cười trên nỗi đau của người khác, mong nhìn thấy hắn suy bại đến tử vong.
“Mụ nội nó, giết a! Các huynh đệ, đi trợ giúp Sở Phong, ai dám giết huynh đệ ta, Ngưu gia gia sẽ liều mạng với từng kẻ một! Cho dù chết cũng phải sát cánh chiến đấu với Sở Phong!” Đại Hắc Ngưu đang phát ngôn trên bình đài Nguyên Thú, triệu tập người đi cứu viện.
Đông Bắc Hổ cũng rống lớn: “Tiền bối của Đại Mộng Tịnh Thổ, các vị Thánh Nhân của Trích Tiên Tộc, đừng ở đó nhìn nữa, tranh thủ thời gian xuất thủ đi thôi, Sở Phong đang gặp nguy, huynh đệ chúng ta đi trước một bước qua đó. Cho dù biết là phải chết, hoàn cảnh có như thiêu thân lao vào lửa thì ta cũng muốn xông về phía trước!”
Một đám đại yêu Côn Lôn rống giận mà phát ngôn trên các bình đài lớn, muốn ngỏ lời mới với những Thánh Nhân có hảo cảm với Địa Cầu tham gia hỗ trợ, cùng nhau giải cứu Sở Phong.
Mà bọn hắn cũng dùng hành động thực tế để minh chứng, kiếm đủ lộ phí, muốn mời công ty Trùng Động Thông Thiên mở ra một con đường siêu cấp, cùng nhau rống lên một tiếng liền giết thẳng vào Đại Uyên, không mảy may sợ hãi.
Những người này cũng là đi chịu chết, hành động này khiến cho rất nhiều người cảm động, cảm thấy trong lòng nặng trĩu.
Mọi người đều biết rõ, cho dù trong tay bọn hắn có một vài món đại sát khí nhưng cũng không đáng chú ý, nhiều nhất cũng chỉ có thể ngáng chân Thánh Nhân một lúc mà thôi. Bởi lẽ Thánh Nhân cổ đại xuất thế, động tác và tốc độ đều nhanh như chớp, không có khả năng bị bọn hắn công kích đến lần thứ hai.
“Quả thực là một đám đại yêu trọng tình trọng nghĩa, đáng tiếc đều phải chết a, cứ như thế mà bỏ mạng quả thực có chút bi tráng, chỉ cần Thánh Nhân vỗ một chưởng cũng đủ để bọn họ hóa thành bùn máu rồi.”
Có người than thở, cho rằng bọn hắn cứ như thế mà xông vào Đại Uyên thì thực đáng tiếc, bởi lẽ chắc chắn sẽ không còn mạng trở ra.
“Còn có Thánh Nhân không, thấy chết như thế mà không cứu? Mời ra tay đi a, kỵ sĩ tinh không xú danh lan xa, thực sự nên ngăn cản!”
Có người không nhìn nổi nữa liền kêu gọi trên các bình đài lớn, rằng mọi người nên cùng nhau phát động, mời ra vài lão Thánh Nhân trợ giúp Sở Phong giải trừ mối họa sát thân này, đồng thời cũng cứu đám đại yêu Côn Lôn.
Thế nhưng những lời phản đối gay gắt cũng có, thậm chí còn rất nhiều.
Ví như một số tiến hóa giả căm thù Sở Phong, hiện tại còn đang sung sướng vì có người đứng ra diệt kẻ địch cho mình, ai nấy đều vui vẻ xem một màn này.
“Ầy, xem ra nhóm người quật khởi gần đây của Địa Cầu đều sắp bị giết chết, chính mình vội vàng tiến lên chịu chết a. Theo như ta thấy thì đây chẳng phải trọng tình nghĩa cái gì hết, chỉ là một đám lừa ngu ngốc ưa nặng mà thôi!”
Đồng thời cũng có người thiếu tiền vũ trụ để mở ra trùng động, vì thế liền mang theo nụ cười đắc chí mà nói: “Chư vị đạo hữu, ai muốn đi quan sát trận chiến, xem ma đầu Sở Phong bị giết như thế nào, sau đó quay lại cảnh tượng sợ hãi trước khi chết của hắn cho thiên hạ hồi vị một phen.”