Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ồ, có đạo lý! Chúng ta tập hợp thành nhóm cùng nhau lên đường đi, xem xem Sở Phong chết thảm ra sao, xem hắn có hoảng sợ quỳ xuống cầu xin tha mạng hay không, ta cực kỳ mong chờ a, ha hả...”
“Các vị, nếu còn chần chừ thì không kịp nữa đâu, uy năng của Thánh Nhân cường đại cỡ nào a, một cái tát cũng đủ để vỗ chết Sở Phong rồi! Chẳng lẽ chúng ta đi xem xác của hắn sao?”
“Không, bây giờ Thánh Nhân vẫn chưa có ra tay, mới chỉ vừa đuổi theo Sở Phong đến trong Đại Uyên mà thôi, chưa người nào dám bùng nổ trận chiến ở đó, Thánh Nhân cũng rất cẩn thận, cho nên bây giờ chúng ta đi vẫn còn kịp.”
Lúc này, bất luận là Đại Mộng Tịnh Thổ hay là Á Tiên Tộc, không khí đều cực kỳ căng thẳng, rốt cuộc có xuất ra Thánh Nhân đi cứu Sở Phong hay không?
Trên thực tế cũng chẳng còn thời gian để chần chừ nữa, đến trễ một bước thôi cũng chẳng kịp nhặt xác cho hắn nữa rồi, khẳng định sẽ bị kỵ sĩ tinh không đánh cho nát bét.
Tần Lạc Âm không nói lời nào, chỉ dắt tay tiểu đạo sĩ đứng ở khu vực ngoài nơi ở của Thánh Nhân, yên lặng đứng đợi, bởi vì lời năn nỉ đã nói hết rồi, có nói nữa cũng vô ích.
Mà ở xung quanh bọn họ còn có một đám lão quái Kim Thân, không ít người muốn liều mạng qua đó, không tiếc muốn giết vào Đại Uyên.
“Lần này bất cứ giá nào cũng phải đi, dù sao thì hắn đã trở thành con rể của Đại Mộng Tịnh Thổ chúng ta, phải dùng hết khả năng bảo hộ hắn!”
Nơi sâu trong Đại Mộng Tịnh Thổ, trên mặt đất, hai vị lão giả không hề chậm chễ mà tiến thẳng vào trùng động, ngoài ra, trong một toà thạch bích cũng có một lão giả đi ra, tổng cộng ba vị Thánh Nhân đều giết vào Đại Uyên.
“Tạ ơn Thánh Nhân!” Tần Lạc Âm cầm tay tiểu đạo sĩ cúi bái.
Nhưng mà ba vị lão Thánh Nhân cũng biết rõ, quá nửa sẽ không cách nào thành công, bởi vì nhân số của bọn họ hoàn toàn không có khả năng so sánh.
Nhất là sau khi mấy người Thi Tộc, Thiên Thần Tộc, Linh Tộc,... hay tin này, làm sao có thể trơ mắt nhìn bọn lão đi cứu người được? Bọn chúng cũng lập tức cử ra Thánh Nhân cuối cùng trong tộc đến ngăn cản.
Lúc này trong Á Tiên Tộc, tiểu loli tóc bạc cũng đang năn nỉ Tam thúc gia của mình, không ngừng lay động cánh tay của ông, vô cùng lo lắng mà lên tiếng: “Tam thúc gia, xin người hãy đi mời hai vị thúc phụ kia xuất thế được không ạ, nếu còn tiếp tục thế này, Sở Phong sẽ bị người ta giết chết mất, lửa cháy đến mông rồi, mau nhanh đi a!”
Vị Á Thánh kia cũng thở dài đáp lại: “Ài, còn không phải là trong tộc ta ý kiến không thống nhất đó sao, suy cho cùng thì Ngô Luân Hồi vẫn chưa thực sự kết thành đạo lữ với Trích Tiên, đây cũng coi như khải nghiệm cuối cùng cho hắn. Còn nữa, hắn chính là Sở Phong đó, hai thánh nữ của hai tộc đều gả cho cùng một người, các tộc trong vũ trụ sẽ nhìn chúng ta như thế nào?”
“Chưa kết thành đạo lữ liền không cứu? Những lời rắm chó gì vậy! Rõ ràng là muốn cùng mấy kẻ kia mưu sát!” Tiểu loli tóc bạc gấp muốn chết, hai mắt mở lớn, một tay nắm chặt chòm râu của vị lão giả kia, nói: “Toàn tinh không đều biết chúng ta chọn trúng Ngô Luân Hồi làm đạo lữ của tỷ tỷ, bây giờ làm sao có thể không cứu? Con biết rồi, nhất định là do những người phản đối cuộc hôn nhân này đúng không, mấy lão gia hỏa kia muốn nhân cơ hội này ngồi xem Sở Phong tiêu vong, sau đó lấy cớ thoát khỏi hôn ước, dị tâm ác độc!”
“Con gấp cái gì?” Lão giả sờ đầu nhỏ của cô nhóc.
“Làm sao lại không vội được ạ, không nhanh đi cứu người thì chỉ còn nước nhặt xác cho huynh ấy thôi!”
Rất nhanh đã có người tiến vào bẩm báo, có một nữ tử đang cầu kiến ở tinh cầu Phi Tiên, còn mang tới một phong thư quan trọng.
Sau khi vị Tam thúc gia của Á Tiên Tộc mở ra phong thư liền phát hiện nội dung chỉ có mấy dòng chữ, rất đơn giản, cũng vô cùng giản dị.
Nữ tử kia nói cho bọn họ, có thể không cứu Sở Phong, nhưng nhất định phải bày ra tư thái có mặt, mời tam tôn Thánh Nhân đến phụ cận Đại Uyên, cũng không cần động thủ, chỉ cần đứng ở đó là tốt rồi.
Đồng thời trong thư cũng phân tích giúp Á Tiên Tộc, nếu làm như vậy, cho dù Sở Phong có bỏ mạng ở nơi đó, bị người ta giết chết thì cũng không khiến tiến hóa giả khắp nơi trong vũ trụ cảm thấy phản cảm với Á Tiên Tộc.
“Những điều này chúng ta tự nhiên biết rõ, cũng chính là chỗ mà chúng ta lo lắng. Nếu như chúng ta không lộ diện, xác thực là khiến người ta không chấp nhận nổi, cho dù không dám đứng trước mặt nói thẳng, nhưng đằng sau lưng thì chưa chắc, khẳng định sẽ không ngừng đâm chọc điểm yếu này.” Tam thúc gia gật đầu lên tiếng.
Sau đó, ông liền quay người biến mất, đi gặp Thánh Nhân.
Thân làm gia tộc đứng thứ ba vũ trụ, nội tình tất nhiên thâm sâu đáng sợ, trong một tòa cổ điện, có vài vị Thánh Nhân đang ngồi xếp bằng, tư thái vô cùng lánh đời, không hề đi tranh đoạt tạo hóa trong vũ trụ hỗn độn.
“Ừm, vậy thì ta đi một chuyến vậy, nếu như không xuất hiện thì quả thực không hay cho lắm.” Một vị lão bà đứng lên nói, quanh thân mang theo khí hỗn độn, cực kỳ cường đại.
Tam thúc gia liền đáp: “Cô tổ, e là ngài đi một mình không được, nhân số quá ít.”
“Sao vậy, còn chê ít? A, cho dù ta không động thủ, trước hết cứ đi đến nơi đó giằng co với bọn chúng cũng coi như tương trợ rồi.” Lão bà kia lạnh lùng nói.
“Ừ, vẫn nên ba người đi thôi.” Trong cung điện, nơi nơi đều tràn ngập hỗn độn khí, một lão giả sắp rụng sạch tóc đứng dậy, nhân số lập tức lại thêm một người.
“Đi thôi, đến muộn quá cũng không hay.”
“Ừ, ta nghĩ Thi Tộc, Thiên Thần Tộc khẳng định cũng có lão gia hỏa xuất hiện, muốn ngăn chúng ta ở nơi đó. Đã lâu không gặp, bây giờ liền ôn chuyện cũ đi.”
Ba người nói xong liền lập tức biến mất trong thần điện.
Tam thúc gia than nhẹ một tiếng, cũng chỉ có thể làm vậy. Ý kiến trong tộc cực kỳ không thống nhất, lực cản chủ yếu đến từ những Thánh giả có sức ảnh hưởng.
Tinh cầu Phi Tinh, thiếu nữ Hi trông thấy phong thư được người ta cầm đi, sau khi đưa vào trong trường vực truyền tống, nàng ta liền xoay người đi thẳng, một chút cũng không dừng lại.
“Sở Phong, dựa theo lời ngươi nói, ta đã đưa thư đến cửa rồi, từ từ khuấy đục ao nước này, làm như vậy khẳng định sẽ dẫn đến sự xuất hiện không ngừng của Thánh Nhân các tộc Tây Lâm Tộc, Thi Tộc, Thích Thiên Khung, bọn chúng chắc chắn sẽ đến Đại Uyên cản trở “quân đồng minh” của Địa Cầu. Nhưng ngươi làm như thế không sợ chơi đến chết sao? Sơ xuất một chút thôi cũng đủ để tất cả chúng ta chết rất thảm!”