Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1860 - Chương 1860: Sở Phong Đại Ma Đầu Thật Hung Tàn (1)

Thánh Khư Chương 1860: Sở Phong đại ma đầu thật hung tàn (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Tiếng cãi nhau chứa sự run rẩy của bọn họ bị chụp phải, cách quãng truyền đến diễn đàn khắp nơi, bị người tiến hóa khắp nơi trong vũ trụ nhìn thấy.

Chớp mắt, mọi người chấn động đồng thời cũng không còn gì để nói.

“Hầu Nhị, tôn tử ngươi muốn chết sao? Thánh nhân thời xưa của Thi tộc ta năm đó tung hoành trong vũ trụ, vô địch trong cấp thánh, ngươi dám gièm pha và nghi ngờ, mẹ nó, sớm muộn gì ta cũng đánh chết ngươi!”

Đệ tử đến từ dòng chính thế gia hào môn của Thi tộc, lúc này giận không thể nhịn được, muốn kéo Hầu nhị, cách Tinh Không nổi giận, gã không đến hiện trường.

Hầu Nhị không phục, ở đây khiêu khích, nói: “Thi Cửu, ngươi dám uy hiếp ta, ngươi mở to mắt mà nhìn, thánh nhân thời xưa nhà ngươi, vị lão thi thánh kia có phải để Sở Phong đại ma đầu bổ nửa đầu hay không, răng vàng bay khắp trời. Ai da, ta thao, ngươi xem, có một chiếc răng bay tới chỗ ta, bị ta chụp được, còn dính máu này. Nguy hiểm thật, suýt nữa đụng vào người ta, thứ kinh khủng như vậy, dù sao cũng là rằng thánh, bị nó sượt qua, ta chết chắc không nghi ngờ, nhất định nổ một tiếng. Thi Cửu, đại gia ngươi, lão thi thánh nhà các ngươi suýt chút hại chết ta, ngươi biết không?”

Lão cửu của Thi tộc, một thanh niên tức dậm chân, nổi gân xanh trên trán nói: “Hầu Nhị, thứ chó như ngươi dám sỉ nhục thánh nhân Thi tộc ta, ngươi đợi đó, lần sau gặp lại ta không chết không thôi với ngươi, thanh niên một đời Thi tộc ta đều trở thành kẻ tử thù của ngươi!”

“Ai sợ ai, ngươi tưởng Hầu Nhị ta bị dọa sợ sao, ta là đệ tử dòng chính của Yêu tộc, mọi người đều đến từ mười thứ hạng đầu, ngươi có thể so thế với ta sao? Bây giờ đột nhiên ta phát hiện, ta hơi sùng bái Sở Phong đại ma đầu rồi, trước đây chơi với các ngươi, đần độn với các ngươi, luôn nghe các ngươi chửi bới hắn, dẫn đến không có hảo cảm với hắn. Bây giờ xem ra, Sở Phong đại ma đầu thật có khí phách, ta thích tính khí hung bạo này của hắn, ầm một tiếng, nổ lão thi của Thi tộc các ngươi, bổ nửa đầu. Ai da ta thao, mãi phân tích với ngươi, ta bỏ lỡ một phần tình cảnh chiến đấu tương đối đặc sắc, vẫn may chụp được, Thi Cửu, mau xem, nửa thân còn lại của lão thi thánh nhà các ngươi cũng bị nổ nát rồi, đồng thời, phần còn lại của đầu cũng hoàn toàn bị đập nát, răng vàng lại văng ra rồi, ai da, dọa chết Hầu Nhị gia ngươi rồi, lại suýt nữa đục thủng ta!”

Người tiến hóa khắp nơi trên vũ trụ đều không còn gì để nói, đây là chuyện gì, đại chiến kinh hãi thế gian bên bờ vực thẳm, máu thánh vẫy ra, còn người phụ trách chụp ảnh lại rất cực phẩm, vừa dọa nửa chết, vừa cãi nhau với người bên ngoài, tranh cãi không thôi, lông gà đầy đất.

Một đám thế gia đều cảm thấy mất mặt, đây là thành viên của bọn họ, bình thường tự cho mình là tinh anh vũ trụ, đều là đệ đệ ruột, huynh trưởng ruột của thần tử các tộc, phần lớn đều là đệ tử dòng chính của mười thứ hạng đứng đầu, hai mươi thứ hạng đầu tộc mạnh.

Chính bởi vì hai người tranh cãi, ít nhiều làm yếu đi một chút khí tức đầy máu, nếu không thì, chiến đấu hiện tại khiến người ta sợ hãi, lạnh sống lưng.

Ầm!

Sở Phong ra tay, tay cầm cây trục tử kim, xuyên qua đám người, trực tiếp hạ tử thủ, giết chết một người khác trong kỵ sĩ Tinh Không, máu văng ra ngoài vực thẳm.

Trên thực tế, chỉ là thuận tay mà thôi, hắn trước sau diệt trừ hai tên kỵ sĩ Tinh Không thượng cổ.

Người hắn muốn giết thật sự là thánh nhân thời xưa của Thi tộc, nhưng lão thi thánh này quá mạnh, trước sau bị đánh nát đầu, bị đánh nát nửa thân, nhưng không chết.

Hơn nữa, lão thi này hồi phục một phần năng lực cử động, rống lên, tiếng thét chói tai, dốc hết sức, lấy máu sống lại, mọc ra đầu người, chống cự Sở Phong.

Thật thảm thiết, mảnh đất này máu thánh bắn tung tóe, khi Sở Phong giết chết lão thi thánh và lão bạo quân thời xưa của Thiên Thần tộc, đập nổ một vị thánh của Cơ Giới tộc bằng cây trúc tím, đốm lửa bay khắp nơi, trong thân thể kim loại vậy mà lại có máu, rất đáng sợ!

Mảnh đất này, hư không đều đang ầm vang, đang phập phồng, cùng với hô hấp chấn động của nữ tử bạch kia trong vực thẳm đen như mực kia, có nhịp đặc biệt, khiến cường giả bậc thánh đều không chịu nổi, thân thể như rơi xuống vũng bùn, bị cấm chế ở đó, hành động không tiện, hồn quang không ổn.

Cho dù nơi vô cùng xa xôi, những người vây xem chiến xa nhất cũng bị ảnh hưởng, chính là loại cực phẩm như Hầu Nhị, thần kinh vô cùng chắc khỏe, mới nhàn rỗi cãi nhau với người khác, những người khác đều bị dọa không nhẹ, bởi vì như rơi vào vũng bùn, thân thể chảy máu, sắp nứt rồi.

Bên bờ vực thẳm, Sở Phong rút ra Luân Hồi đao, chém thánh nhân bên cạnh, đao yêu tà mọi việc thuận lợi vậy mà lại bị ngăn cản, quả thật có thể tan rã thân thể và hồn quang thánh nhân, nhưng có mấy thánh nhân sức hồi phục vô cùng kinh người, còn có thể làm mới lại trong khi ở đây.

Ví dụ như lão giả của Thi tộc, cho dù xương bọc da, bị Sở Phong đánh mất đầu, bây giờ cũng có thể nhỏ máu sống lại, lần nữa hồi phục.

“Mẹ nó, da mặt ngươi sao dày thế, đao Luân Hồi chém không đứt sao?” Sở Phong tức rồi, hắn dùng cây trúc tím đánh nát thân thể đối phương xong, lại làm mới lại.

Bây giờ dùng đao Luân Hồi bổ vào đầu đối phương, sau khi hóa thành máu và xương, rồi lại mọc ra lại.

Thánh giả thời xưa của Thi tộc rất muốn nói mấy lời thô tục: Nghiệt súc muốn chết, thần mẹ nó mặt dày, bổ mặt với ngực lão phu ra, đau đớn khó nhịn, còn dám nói mấy lời châm chọc này, đây là sức hồi sinh thời xưa được không?

Bên cạnh, lão thánh giả cấp bạo quân của Thiên Thần tộc, cao lớn uy mãnh, tóc vàng rối tung, toàn thân là máu, lão cũng bị cây trúc tím của Sở Phong đánh nát đầu, lại dùng đao bổ nát nửa thân thể, nhưng cũng phục hồi như cũ.

“Xem như ta nhìn ra rồi, sống càng lâu, da mặt các ngươi càng dày, chém không được, đánh không nát, hết lần này đến lần khác mọc lại, ta xem các ngươi có thể kiên trì bao lâu!”

Sở Phong nổi giận, mạnh mẽ vung cây trúc tử kim và đao Luân Hồi, đánh điên cuồng đâm loạn xạ hai lão già này, nhất thời khiến hai vị thánh nhân thời xưa khiếp sợ, bọn họ cảm thấy hồn quang đang bị đao Luân Hồi không ngừng tan rã, cho dù có sống lại nữa, cũng không ngăn được sự tiêu hao này, sớm muộn cũng chết.

Nhưng mà, bây giờ bọn họ bị cấm chế, mặc dù có thể động, nhưng rất bất tiện, ngay cả quy luật trong cơ thể cũng bị cứng lại, miễn cưỡng phát ra mấy lần, cũng không đánh trúng Sở Phong.

“Phụt!”

Bình Luận (0)
Comment