Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1861 - Chương 1861: Sở Phong Đại Ma Đầu Thật Hung Tàn (2)

Thánh Khư Chương 1861: Sở Phong đại ma đầu thật hung tàn (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Phụt!”

Trong quá trình này, Sở Phong cũng ra tay với những người khác, một tiếng phụt, chém một vị kỵ sĩ Tinh Không khác làm đôi, trực tiếp giết chết.

Quả nhiên, giữa thánh nhân và thánh nhân cũng không giống nhau, mấy thánh nhân thời xưa mạnh nhất rất khó giết, nhưng mà, thánh nhân gần đây tương đối mà nói thì không tính là quá khó.

“A.....”

Thánh nhân Tây Lâm tộc kêu thảm, bị cây trúc tím của Sở Phong đánh gãy xương sống, nửa người mất đi.

Tiếp đó, lại bị Sở Phong dùng đao Luân Hồi chọc một đao vào đầu, lực mạnh mẽ, ngay cả hồn quang cũng tan rã, chết hoàn toàn.

Khắp nơi vũ trụ, mọi người thông qua hình ảnh đám người Hầu Nhị chụp lúc có lúc ngắt thấy được một màn này sau đó hít khí lạnh, đó là một vị thánh nhân, chết cũng thật dễ dàng và thảm thiết.

Tây Lâm tộc không chỉ đến một người, còn có một vị thánh giả cường đại, là sống lại từ thượng cổ, gào thét, tức sùi bọt mép, toàn thân lửa thần ngút trời, bất kể cái giá là đốt cháy sinh mạng, nhào về về Sở Phong.

“Thằng nhãi con, để ngươi trở mình trong tuyệt cảnh, đây là sỉ nhục của chư thánh, ngươi chết cho ta!” Thánh nhân trong Tây Lâm tộc ánh mắt khắc nghiệt, lửa thần cuồn cuộn quanh thân, giống như mặt trời hình người, chói mắt vô cùng.

Lão liều mạng với Sở Phong, hồn quang hùng hồn và dồi dào, muốn báo thù cho tộc nhân, đem tới áp lực lớn cho Sở Phong.

Con ngươi Sở Phong co rụt, dùng trường đao quẹt, vậy mà lại chém đứt bàn tay to vươn ra của thánh giả Tây Lâm tộc, máu thánh vẩy ra, hắn nhất thời lo lắng.

Quy tắc của mảnh đất này cộng thưởng theo Đạo Dẫn Hô Hấp pháp, thực lực thánh giả bị áp chế nghiêm trọng, như biểu hiện thân thể của bọn họ như thế, vô cùng cứng nhắc, hành động không nhanh.

Sở Phong lạnh giọng nói: “Tây Lâm tộc, đám phản bội các ngươi, cặn bã bẩn thỉu, nếu không phải các ngươi, địa cầu thượng cổ cũng sẽ không bại thảm như thế, ngay cả hậu nhiên cũng không giữ được, tất cả đường lui đều bị các ngươi tiết lộ, những nơi ẩn núp bí ẩn đó, những tinh cầu sinh mạng nhỏ để lại cho hậu nhân cũng bị lộ, hy vọng quật khởi mầm mống cũng do các ngươi mà mất toi toàn bộ, các ngươi tội trạng tày trời, tội lỗi chồng chất, chết cho ta, đáng thiên đao vạn quả!”

Sau đó, Sở Phong làm như thế, dùng đao Luân Hồi chém ngàn đao trên thân lão, băm nát hồn quang lão, cho dù là một vị lão thánh giả sống lại từ thượng cổ cũng không chịu nổi, kêu gào thảm thiết, nghe trong tai mọi người, thật sự rất thảm.

Đây là một vị thánh giả, tiếng rên thảm thiết như thế, có thể thấy chịu đau đớn thế nào.

Cuối cùng, vị thánh giả Tây Lâm tộc này bị xử lý, trong mắt chứa thù hận, không cam tâm, còn có sợ sệt cuối cùng, hình thần hủy diệt, vạn cổ thành không!

Lão cũng không còn cơ hội chuyển thế hoặc là đoạt xá nữa, bị giết hoàn toàn!

Tất cả thánh nhân đều dựng đứng lông tóc, da đầu tê rần, lão thánh nhân của Tây Lâm tộc không được chết tử tế, thật sự bị thiên đao vạn quả, chôn vùi dưới đao Luân Hồi, khiến bọn họ chấn động và sợ sệt.

Ầm! Ầm! Ầm!

Khoảnh khắc này, bọn họ liều mạng, hao tổn căn nguyên, cho dù sau trận chiến này hoàn toàn phế bỏ, khô cạn mà chết, cũng đáng liều một phen, nếu không thì, bị áp chế thế này, bị người ta công kích thế này, rất uất ức.

Nhưng mà, bọn họ bất đắc dĩ lạnh cả người, cho dù liều hết căn nguyên, cũng bị áp chế, có thể hành động, có thể ra tay, nhưng động tác rất chậm, Trật Tự Thần Liên không đủ mạnh, bí thuật đánh ra rất tối.

“Thứ Thiên Khung, tổ chức sát thủ này của các ngươi, thật sự giống sâu bọ trong cống ngầm, không thấy ánh sáng, tanh tưởi vô cùng, cách rất xa ta còn ngửi thấy mùi máu tanh trên người ngươi, ngươi còn muốn ám sát ta trong hoàn cảnh này? Chết cho ta!”

Sở Phong hét lớn, chớp mắt nhìn thấy đại kiếm màu đen hiện ra trong hư không, chuyển động cây trúc tử kim đánh bay ra, thánh quang tung tóe, khiến thánh đại kiếm này gãy.

Sở Phong xông qua, điểm lên hư không, cây trúc tử kim bay vọt, vù như một thanh trường thương, đâm xuyên qua một lão giả hắc y, giữa không trung, mưa máu tung tóe.

“Ngươi.....” Sát thánh của Thứ Thiên Khung trợn tròn mắt, thật không cam tâm, gã là sát thủ thành thánh, ẩn hiện với vô hình gian, khiến thánh giả các tộc đều sợ hãi, không phòng được gã.

Nhưng mà, hôm nay ở đây gã bị nhịp hô hấp nào đó áp chế quá thảm, không giấu được hơi thở, ở nơi đó giống như sát thủ trong bóng tối.

Gã quả thật giống như một minh đăng trong bóng tối, nói cho đối phương, ta ở đây, đánh ta đi, cho nên gã mới dễ dàng bị Sở Phong tìm thấy.

Sở Phong dùng cây trúc tử kim đâm xuyên qua thân thể gã, giơ lên cao, giống như một cây trường thương chọc xuyên gã, giơ lên giữa không trung.

Cùng lúc đó, hắn vung đao Luân Hồi trong tay, không chém qua, mà dùng mặt đao vỗ miệng gã, đầu tiên vỗ chát chát ra tiếng, vô cùng lanh lảnh.

Mọi người khiếp sợ, đây là một vị sát thánh, sát thủ chiến lược trong Thứ Thiên Khung, có thể tạo thành uy hiếp với tất cả thánh nhân các tộc, lại bị người ta đánh cái tát như thế.

Sở Phong đại ma đầu thật sự quá hung tàn!

Thánh nhân bị sát thánh Thứ Thiên Khung nhắm trúng đều sợ hãi, bởi vì không có lúc nào đề phòng một kích trí mạng từ trong tối, giống như miệng rắn độc vậy.

Còn bây giờ, Sở Phong dùng mặt đao không ngừng vỗ lên miệng gã!

“Thứ Thiên Khung cái gì, nói khoác không biết ngượng, thời kỳ thượng cổ đám đao phủ máu lạnh các ngươi, ngay cả phụ nữ và trẻ em cũng đâm chết, cũng xứng tuyên bố sắp đâm xuyên bầu trời sao? Không tát chết ngươi!”

Sở Phong nhớ đến chuyện ác của đám người này năm đó, máu giận sục sôi, vì thế hung hăng đánh gã!

Tiếng chát chát không dứt bên tai!

Tiếp đó, tiếng phù phù truyền đến, lực của Sở Phong đâu chỉ lớn, dùng thân đao vỗ hai gò má gã, quả thật giống như một vách núi đang vỡ ầm ầm, mặt sát thánh máu thịt lẫn lộn, răng văng ra, xương đầu nát.

Cuối cùng, Sở Phong bổ một đao, chém đứt đầu gã, sau đó chém lần nữa, tan rã hồn quang, giết linh hồn tán loạn, chết hoàn toàn.

Trong Tinh Hải không có tiếng động, rất nhiều người thấy một màn này đều đơ mặt, đây là một vị sát thánh, cứ chết như thế, vô cùng khuất nhục!

“Nhìn gì mà nhìn, ngươi cảm thấy da mặt mình đủ cứng sao? Làm theo không vỗ chết ngươi!”

Sở Phong quay đầu nhìn thánh giả thời xưa xương bọc da kia của Thi tộc, xách đao xông tới, chát một tiếng, lần này không chém lão, mà cũng dùng mặt đao vỗ miệng lão, vỗ cho lão bay lên, máu chảy ra theo khóe miệng.

Khắp nơi vũ trụ, không biết có bao nhiêu người hóa đá!

Bình Luận (0)
Comment